Tiệc tan, nhà tôi kể lại: "Em chạy đi kiếm một người dọn bàn thì ra chiếc khăn ăn kia còn ở tiệm giặt. Làm sao trừ được 50% lo lắng về công việc làm ăn của chúng ta? Ta phải kết luận rằng: Chắc chắn không khi nào ông Edward S.
Khi ta lo, óc ta luôn luôn chuyển từ ý này qua ý khác, và cố nhiên ta mất hẳn năng lực quyết định. Tôi có tỏ ý nghĩ đó với ông Levis E. Về sau thất vọng quá, nên trong những bữa tiệc, tôi luôn luôn cố tình xin người bên kể cho nghe những kinh nghiệm, lí tưởng và dự định về tương lai của họ.
Chúng ta, ai cũng cần tri kỷ". Ông tin chắc thế nào cũng chết trong phòng và xác sẽ vùi sâu dưới tuyết. Mãi sau cùng tôi mới thấy lời Santayana là minh triết: "Người đời sinh ra không phải hiểu đời sống, mà để sống".
Tôi đáp không có việc nào bỏ dở hết. Như thế, té ra cô Vallie Golden đã vô tình theo triết lý "giả hoá thiệt". Nếu không bị loà, rất có thể ông Milton chỉ thành một thi sĩ làng nhàng, chớ không phải là thi sĩ đại tài như ngày nay, và cũng rất có thể Beethoven đã không đi tới chỗ tuyệt đối của âm nhạc, nếu ông không điếc.
Tức giận quá tôi muốn đánh tụi nó, nhưng ông Loftin khuyên tôi "Biết nhịn và tránh cuộc xô xát, ẩu đả, là có một nghị lực tinh thần lớn lắm". Hoá công cho ta nhịn uống, nhịn ăn được lâu hơn là nhịn ngủ. Trong khi thu thập những sự kiện về một vấn rắc rối, thỉnh thoảng tôi làm bộ như một luật sự bênh vực cho quan điểm ngược với quan điểm của tôi.
Cha sửa soạn một chỗ cho con đây. Brill: Một tín đồ chân thành không bao giờ mắc bệnh thần kinh". Đau đơn quá, ông không chịu nổi.
Bởi vậy chúng tôi chia giải thưởng làm hai. "Ông ấy hỏi vài câu về những vụ đầu cơ trước của tôi và dạy tôi một thuật mà tôi tin rằng quan trọng nhất trong nghề đầu cơ. Tôi biết cháu ngay thẳng, dễ cảm động và người ta làm nhục cháu ở trước đám đông.
Thứ tự cũng phải là công lệ thứ nhất trong công việc làm ăn nữa. Ông hiểu trong số các bà đó chẳng bà nào muốn bệnh cả, và nếu họ có thể dễ dàng quên được những bệnh của họ thì họ đã làm rồi, há còn đến xin ông khám nghiệm? Vậy phải làm thế nào? Nếu bạn chưa tới 18 tuổi, có lẽ bạn sắp phải quyết định hai việc quan trọng nhất trong đời bạn.
Chỉ trông thấy cái bàn đấy những thư từ chưa phúc đáp cùng những tờ phúc bẩm, báo cáo ta cũng đã rối trí, thấy mệt óc và buồn bực rồi. Họ muốn được yêu mến, song cách độc nhất để được yêu mến lại là chớ đòi hỏi tình yêu mà phải vung nó ra, đừng mong báo đáp. Thượng đế cũng vậy nữa.
Ông tuyên bố: "Bắt chước người khi không bao giờ đi xa được. Ta sẽ ngủ lúc nào không hay. Chị làm điệu bộ thiệt "mầu mè".