Như thường lệ, một tô bò kho, hai ổ bánh mì, bàn bên phải, góc trong cùng. Bông phụ mẹ lấy bánh ra khỏi lò và gói lại cẩn thận. Sao dạo này anh ấy ít viết blog thế nhỉ?! Hay là bận đi chơi với ai không biết? Còn vài bữa nữa là sinh nhật mình rồi mà không thấy động tĩnh gì hết, chắc anh ấy quên luôn rồi.
Hanh phúc là khi bạn thích thú câm chiếc bánh rán trên tay mà không quan tâm nó đang nguội hay nóng. Tất cả mọi thứ trong mắt Chíp đều phải thật hoàn hảo, một hạt sạn trong bất cứ vấn đề gì đối với cô cũng là một điều không thể chấp nhận được. Bỗng mẹ ôm Bông vào lòng nghẹn ngào: "Bé Bông của mẹ ngoan lắm!" Từng giọt nước mắt lặng lẽ chảy dài trên đôi má gầy gò của người phụ nữ trẻ.
Thiên hạ đồn, gã là một người đứng xa thì khó gần, mà đứng gần thì khó xa, luôn nhìn cuộc đời bằng kính viễn vọng và soi mọi thứ diễn ra xung quanh bằng kính hiển vi. Ba biết không, mỗi lần ba mẹ cãi nhau, con rất buồn. Đây là một khu rừng có tuổi đời khá lâu, từng ngọn cây cao vút như những tòa nhà trọc trời mọc xan xát nhau với những tán lá nhiều tầng dày đến nỗi có nhiều khu vực nắng không thể rọi thẳng được xuống mặt đất mà chỉ có thể le lói vài tia nắng chiếu qua dăm ba khe lá nhỏ tạo nên một cảnh tượng thần tiên huyền ảo.
Có những người lại phải ngồi một mình yên tĩnh mới sáng suốt được. Trong mắt mọi người họ là những con người thành đạt, những tưởng dù có mơ cũng không dám nghĩ đến một ngày mình được như vậy, nhưng không ai biết trái tim họ bất hạnh hơn bất cứ ai, những vết thương hằng sâu đến nỗi họ không còn cảm giác và thậm chí quên mất rằng… mình có một trái tim. Thật ra anh cũng rất yêu cô, anh luôn muốn cô mãi bên mình không xa rời, nhưng anh không muốn vì chuyện đó mà làm ảnh hưởng đến tương lai của cô, anh luôn tôn trọng những mơ ước và hoài bão của cô, cũng giống như cái cách mà anh đã đến với cô, từ một người anh trai.
Năm mới rồi, con không muốn mẹ phải đau mắt nữa! Có những người thích ở nơi đông người mới nghĩ ra nhiều thứ. - S = State of mind (cách suy nghĩ).
Hôm nay mình mới có cơ hội điều tra khoản tiền chưa rõ ràng trong tài khoản điện thoại. Thấy vậy Cục Ghét chạy đến gần và hỏi Khói Đen: Ðôi khi, sáng tạo chỉ đơn giản là việc bạn nhìn mọi thứ theo chiều khác đi.
- À, không có gì, bụi thôi, để nói sau đi, trễ giờ làm việc rồi Sinh nhật Chip hằng năm ba đều có quà, món quà gần đây nhất là một chiếc SIM điện thoại nhân sinh nhật lần thứ 14 của cô - không phải ba mẹ nào cũng ủng hộ việc con mình xài di động ở lứa tuổi đó. Mọi chuyện diễn ra hằng ngày như vậy đó, nó cứ như một cuộn film chiếu đi chiếu lại không sai một ly một tấc.
Mình đã nói là coi nhau như bạn bè thôi cũng được, vậy mà,… thế - À, không có gì, bụi thôi, để nói sau đi, trễ giờ làm việc rồi Tối hôm đó, sau khi viết xong bức thư, nhân lúc ba đang đọc báo ngoài phòng khách, Chip bí mật cho bức thư vào cặp hồ sơ của ba.
Hôm qua sinh nhật cô ấy, hú vía, may mà mình kịp nhắn tin chúc mừng. hẫn không dễ chịu chút nào nhất là với một người đa sầu đa cảm như cô. Từ thứ hai đến chủ nhật hầu như không có ngày nào được ngơi nghỉ.
Sáng hôm sau, vẫn như thường lệ, Chíp đi học, ba đi làm, mẹ đi chợ. Trong mắt Chip ba là người đàn ông lạnh lùng và đáng sợ, vì thế đối với Chip, dường như có một khoảng cách vô hình ngăn cách giữa cô và ba. Mỗi lần có một món đồ nào của tôi vô tình lọt nhằm vào "địa phận" riêng của chị ấy thì y như rằng lại có một trận khẩu chiến xảy ra.