Đó chỉ là những bức tường lửa sơ sài non nớt. Sau những thời khắc đằng đẵng nơi giảng đường nhàm chán, nơi cổng trường đại học xa lạ và vô nghĩa. Tôi nói: Con mèo ở trên này rồi.
Cái thùng rác lở loét hơn. Từ giờ bác gái sẽ khó nói chuyện bạn bỏ học trước mặt bác trai đây. Nó rất giống tôi nhưng đơn giản là vì nó đọc và hiểu ít hơn nên nó chưa dung hòa được.
Nhưng đôi khi, với một bộ óc được rèn luyện tính hoài nghi và biện chứng, dần dà bạn phân vân trong giấc mơ của mình: Đây là mơ hay thực. Nhưng bạn sẽ phán xét những lời nguyền rủa của một bộ phận trong số họ. Khá nhẹ nhõm và yên bình.
Tôi thấy lòng nhẹ đi nhiều. Đó là một niềm an ủi. Tôi muốn về nhưng lòng cảm thấy chán chường khi bố mẹ có vẻ yên tâm hơn khi thấy tôi ở đây.
Như những lúc tôi không cần em. Ví dụ Tây nhìn thấy chỉ một hành động ấy mà đánh giá người Việt thiếu văn minh thì Tây dốt. Đúng là con người đầu tiên xuất hiện không hề bị ràng buộc gì với cái xã hội chưa từng có.
Rồi hỏi tắt chế độ sục ở đâu. Rồi dùng một sợi xích dài khóa chung nó với những chiếc xe bị giữ khác. Cả nhà bảo: Trật tự ở Hà Nội làm tốt hơn.
Chỉ còn lớp tro mỏng bên ngoài. Mua rau, thịt, bút chì và nhãn vở, còn 500. Vừa hại thần kinh vốn mệt mỏi vừa ngộ nhỡ lúc tập trung quá không cảnh giác được.
Anh họ trong bữa cơm hôm qua nói với bác trai: Bao giờ cưới chị xong, con mua vé để hai cụ đi xem phim với nhau. Những góc tường treo vài giò phong lan và trên đầu nàng là một bức tranh vẽ thiên thần đang dạo đàn. Đau hơn, dằn vặt hơn mà làm gì.
Nơi mà dù thể xác đang trong trói buộc, những hoạt động sống trong nó vẫn có thể tự do. Cả món tinh thần cũng thế. Ta mới chỉ đi được vài bước với khối xiềng xích và quả tạ đeo ở chân.
khi dần xuất hiện những kẻ trong chúng mày bị giết chết một cách dã man như trong những phim về bọn bệnh hoạn có lẽ chúng mày mới biết đến y đức Tắm xong, chúng tôi mở cửa bước vào phòng xông hơi khô. Họ đôi lúc khuyến khích bạn đi chơi cho khuây khoả.