Anh nhanh chóng hiểu rằng mình có thể khai thác được những thông tin quý giá từ bà. Thế nhưng chẳng có điều gì xảy ra cả. Mình biết là khả năng chọn đúng vị trí nơi cây sẽ mọc là rất thấp, nhưng cũng biết đâu mình may mắn thì sao? Vì thế mình cần phải bảo đảm mảnh đất đó có đủ lượng nước nó cần.
Bà ta có một sắc đẹp mê hồn. Sau khi nói chuyện với thần Ston, Nott chán nản bỏ đi tìm một chỗ ngủ qua đêm. Trái lại lúc nào ta cũng ban đều cho mọi người một cách công bằng.
Nhưng mọi người sẽ không tìm được một nơi nào như thế trong khu rừng này đâu. Số phận chỉ mỉm cười với những ai may mắn được nó chọn. Họ biết rằng cứ mỗi năm một lần, vào mùa này, những cơn mưa hạt giống cây vô dụng và đáng ghét này lại trút xuống người họ.
Đoạn ông rút thanh kiến quý bên mình trao cho hiệp sĩ. Ta sẽ đi tìm Cây Bốn Lá thần kỳ . Còn cần gì nữa? Các ngươi có biết là mình đang đánh thức những bông hoa ly xinh đẹp của ta không? Giờ đang là giờ ngủ trưa của chúng.
Jim không muốn tiếp tục kể thêm về chuyện mình nữa nên quay sang hỏi Max: Chàng quỳ xuống tỏ lòng biết ơn, những giọt nước mắt sung sướng và hạnh phúc không kìm được đã trào ra. Giọng cười của bà vừa chói tai vừa sâu thẳm và vang xa tới hàng vạn dặm.
Nếu Người không quá mệt thì con xin hỏi Người đôi điều ạ. Màn đêm chầm chậm buông xuống dày đặc. Vì quá nôn nóng, anh không còn màng gì đến sức lực có hạn của con hắc mã.
Ngươi lúc nào cũng chờ đợi người khác mang đến may mắn cho mình. - Thế thì trong trường hợp này - chàng mừng rỡ đề nghị - tôi có thể giúp bà và bà có thể giúp tôi. Chưa bao giờ có ai thay đổi đất trong khu rừng này cả.
Lời nguyền của ngươi nói rằng bất cứ ai nhổ nó lên sẽ phải chết trong vòng ba ngày, nhưng nếu Merlin nhổ nó thì ông ta sẽ không chết. Chàng mơ thấy nó mọc lên đẹp rực rỡ ngay giữa mảnh đất tươi mới, đầy nước và đã được loại hết đá cục. Và cuộc gặp gỡ này đã không đúng với tinh thần cây chuyện.
Thần Gió - Chúa tể của Số phận và May mắn - từ đâu bắt đầu xuất hiện và bắt đâu vũ điệu cuồng phong lay động tất cả các tán lá cây rậm trong rừng. Tôi không nghĩ là mình đã sáu mươi tuổi rồi. Vào buổi sáng thứ sáu, Nott vẫn buồn bã lang thang trong khu rừng già.
Tại sao? Đơn giản là vì chàng nghĩ về những gì đã làm, những nỗ lực và công sức của mình đã bỏ ra. Cũng như lần trước với Nott, chẳng có tiếng trả lời nào vang lên cả. Người hiệp sĩ chân chính không trông chờ vào sự may mắn, và không chỉ nghĩ đến mình.