Ông được biết hoan lạc chính bởi ông phụng sự một lý tưởng cao cả và ý nghĩa hơn cái đời sống đáng lẽ rất tầm thường của ông. Xin bạn đọc xem lại cụ Ben Franklin và ông H. Ông phải tính trước, với hai cắc mỗi ngày, ông phải tiêu những gì? Như vậy, có khi nào ông tự hỏi tiền đi đâu mất không? Không, ông đã biết rồi mà.
Tôi đem hết thời giờ, nghị lực và hăng hái để làm nghề mới của tôi". Quân đội của đại tướng Lee ở trong đồn, đói, rách, bị đánh bại. Học tổ chức, trao bớt quyền hành cho người dưới để có thì giờ chỉ huy, kiểm soát
Thế rồi giữa khi thất thế đó, lương y của bà là giáo sư Pozzi ở Paris lại biểu bà cưa một chân, vì trong khi vượt Đại Tây dương, gặp một cơn giông, bà té trên boong tàu và bị thương nặng ở chân. Tôi lo lắng lắm, vì ông chủ sở bảo rằng nếu không tới đúng giờ tôi sẽ bị đuổi. Hai ông bà làm việc cực nhọc và chắt bóp từng xu.
Cô ấy bây giờ là một bà già đã có cháu nội rồi. Định mệnh chỉ cho ta một trái chanh hãy làm thành một ly nước chanh ngon ngọt Đời họ đại loại sẽ như sau này: Trăm người thì có chín chục người sẽ đau tim, thất vọng và chỉ một năm là giải nghệ.
Cỏ xanh trong vườn cũng vậy. Nếu vậy thì ông nhạc tôi là một tín đồ cao thượng của đạo ấy rồi. Và người bệnh đứng dậy và trở về nhà".
Tôi tin thế nào cũng lăn xuống hố bên đường, nhưng nhà tôi không ngớt lời nhắc: "Tôi lái rất chậm. Bạn lặp đi lặp lại câu đó thiệt chậm trong 1 phút. Xin chỉ cho con, con đường bình yên và vui vẻ.
Nguyên một hôm bà đưng đốt xi trên ngọn đèn cầy thì áo bỗng bắt lửa. Nếu không theo cách ấy mà cứ chống lại với những sự khó khăn trong đời, chúng ta sẽ ra sao? Nếu không chịu "mềm mại như cây liễu" mà cứ nhất định "cứng cỏi như cây tùng" chúng ta sẽ ra sao? Dễ biết lắm. Rút cuộc, một năm sau tôi mới nhận thấy một sự thực hiển nhiên, để rồi cụt hứng và phẫn uất.
Lúc ấy ta phải quyết định, hành động và đừng bao giờ ngó về phía sau mà cứ một mực tiến tới". Bộ Hải quân Hoa Kỳ dùng những bảng thống kê về luật quân bình để nâng cao tinh thần thuỷ quân. Chẳng có người nào, đàn ông hay đàn bà, dù chỉ tụng niệm có một lát, mà không được kết quả tốt".
Ông Théodere Dreiser đã dùng cách ấy. Xe chạy qua sông Hudson được một lát, tôi nghe người bán vé nói: "Tới cuốn đường rồi, thưa cô". Cỏ xanh trong vườn cũng vậy.
Chúng tôi bỏ ra nửa triệu Mỹ kim để mua trái dâu về đóng hộp. Sau đó hàng tháng, lúc nào cũng như người mất hồn, ngủ không được, người rạc đi. Tôi nổi điên, chống cự lại, sinh ra mất ngủ, khiến đời tôi thành cảnh địa ngục.