Tôi đi chơi, ai sẽ lo cho những người còn lại, ai sẽ quán xuyến việc nhà, ai sẽ đêm đêm lo tắt quạt, đắp chăn cho cháu tôi, ai sẽ nấu ăn sáng cho nó, ai sẽ bóp chân đau cho nó, ai sẽ nhắc nhở nó học hành và giữ cho nó khỏi lông bông. Mẹ: Độ này con có ngủ được không? Tôi: Im lặng. Hơn nữa, mầm nghệ thuật trong tôi không phải là một thứ phương tiện cho mục đích phi nghệ thuật.
Nếu ai là tất cả mà chẳng là gì cả thì tức là người đó (hoặc gì gì đó) đang chơi. Nhà văn ngước lên và thấy đôi mắt đầm ấm của vợ. Và từ đầu đã không muốn dành sức cho cái không phù hợp.
Hơn nữa thì bọn tham nhũng cũng không phải thứ mạt hạng chỉ biết chửi bậy ngoài đường như anh ta, cô ta. Cả những trận bóng ném thằng em thi đấu nữa. Cái hồn nó chẳng bao giờ đòi hỏi cái gì ngoài tình yêu thương.
Kể cả cái nhàm chán. Bác ạ, chú cảnh sát lúc thả xe cháu có nói: Nhà toàn công an mà lại chậm chạp thế. Ta không thích nổi cáu.
Khi mà bạn rời xa căn nhà phía trước là con mương ăm ắp nước. Bác nói chuyện với cháu. Ông hãy trả lời có hay không.
Hay là tôi cứ viết thế này? Kể chuyện thôi. Phỉ nhổ đạo đức giả là chơi. Khi chúng làm tôi thấy nhẹ đi.
Tôi chẳng biết nghĩ đến ai… Tôi không hề phản đối. Đi đâu cũng vất vả.
Kẻo rốt cục chỉ là mi lo cho mình. Cựa mình là bác ở giường bên cũng tỉnh. Tôi là nghệ sỹ Amatơ thì cũng bị liệt vào dạng thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo mà thôi.
Mân mê hoài cuốn anbum. Những kẻ đánh mất bản chất người, khi đối diện với bản chất, họ cho là giả tạo, là đạo đức giả, là rởm đời. Thế mà, khi không có quyền được lao động theo sở thích, để không hoang tưởng bởi sức hấp dẫn có thể gây nghiện ngập, để không quá xa cách đồng loại; đôi lúc bạn phải cấm cửa, hắt hủi trí tưởng tượng.
Hoặc khi thất vọng về mình, chẳng còn tâm trí đâu nhớ ra nên mở tủ đọc lại. Về phần cái ác thì vẫn luôn củng cố và bành trướng địa vị của nó. Thế giới lúc đó thật yên bình, rộng lớn và luôn mới lạ.