Tại sao mày cứ ngồi tách biệt một mình vậy? Này bạn thân ơi, thấy bạn làm lụng rất nhọc nhằn, tôi cũng muốn giúp đỡ bạn lắm. Trong số đó có hai người ăn nói rất hoạt bát, vui vẻ.
Một người giàu có như Arkad chắc chắn phải biết cách tạo lập nguồn thu nhập dồi dào cho chính mình. Khi Arkad tiến đến cái bục nhỏ, một học viên thì thào vào người bạn bên cạnh: Chứng kiến cảnh tượng ghê rợn đó.
Tôi sẽ bày cách cho bạn làm thế nào để có được một ngày nghỉ ngơi thoải mái. - Trước hết, tôi viếng thăm những người chủ nợ và yêu cầu họ hãy rộng lượng cho tôi thêm thời gian để tôi kiếm tiền trả nợ. Có phải thế không các vị.
Nay ta đã già rồi mà những đứa con trai của ta chỉ biết tiêu pha, chứ không hề có ý muốn làm ra tiền. – Bansir trầm ngâm lên tiếng. - Kobbi, anh đã làm cho tôi thật ngạc nhiên về sự am hiểu của anh đấy!- Bansir vui mừng.
- Mày là một tên làm mướn biết điều đấy! Nhưng thôi, ta chấp nhận, xem đây như là một cuộc thương lượng có lợi cho cả đôi bên. Nhưng điều này mãi mãi không thể thực hiện được. Những lo lắng của bà Swasti là đúng.
- Còn tại sao nữa? Đó là vì khi tôi tỉnh mộng và nhớ ra cái túi của mình đang lép xẹp, thì cảm giác bất mãn chợt ùa đến vây bọc lấy tôi. Hai con lạc đà nằm cách tôi không xa. Khi đó tôi sẽ đáp lại: "Tôi rất quý từng đồng tiền vàng của tôi.
- Á! Tarkad đây rồi, tôi đã nhiều lần đi tìm cậu để đòi một đồng và hai hào bạc mà cậu đã mượn tôi trước đây. Bởi vì, con còn phải lo trang trải cuộc sống từ số tiền lương rất eo hẹp đó. - Cháu nghĩ ta đang lừa gạt cháu ư? – Ông Algamish nói tiếp – Nhưng thật ra ta đang trả công cho cháu gấp ngàn lần so với công sức mà cháu đã bỏ ra đấy, nếu cháu đủ thông minh để nắm bắt chân lý ta vừa nói.
Ba ngày sau, người đầy tớ riêng của bà Sira gọi tôi tới gặp bà. – Bansir đáp lại một cách u sầu. Cạnh lều là các kiện hàng được xếp tươm tất với những tấm vải bố chắc chắn bao bọc bên ngoài.
Từ đây, anh phải lo làm việc của anh đi. Cách đây không lâu, có một chàng thanh niên tìm đến tôi để vay tiền. Ông chôn túi tiền của mình ở một nơi được đánh dấu rất cẩn thận và ngày đêm thấp thỏm không biết liệu còn có ngày mình đào nó lên hay không.
Ông vô cùng xúc động và không cầm được nước mắt. Arkad vừa dứt lời, một vị thương gia khá cao tuổi đứng lên xin nói: Đây là toán quân được các đoàn lữ hành trả tiền để bảo vệ cho họ.