Hoặc lúc phấn khích. Tôi nhớ lại một số kỷ niệm nơi vườn thú này. Và chấp nhận đời không phải trò chơi.
Xé chừng chục trang thì bác tôi lên. Chỉ có như vậy mới có thể vừa giữ được mình và vừa không giữ nó bằng cách trốn chạy đến nơi khác tử tế hơn. Tôi yêu và thương bác tôi.
Để hồi phục và phát huy sức mạnh thực sự. Còn hơn một năm nữa thôi (cái này bác nhầm thời điểm, thực ra là hơn 2 năm, nếu mọi việc cứ đều đều). Nàng cười buồn: Nhịp đập trái tim anh.
Và còn nhiều lí do khác. Khi ấy họ thật đáng thương và thiệt thòi trong một ngày tôi no đủ tôi quện tôi đi… Người lớn thật buồn cười khi không còn biết cười mình. Nhưng bên cạnh việc đem lại tự do để phát huy năng lực cho một số con người, có thể thấy đi hoang cũng tạo ra vô số ma cô, gái làm tiền và trẻ vô thừa nhận.
Cảm thấy tốt hơn nhiều lần so với đi châm cứu hay bấm huyệt, xoa bóp. Quả là tôi không muốn viết mấy về những cái này khi nó khô khan. Một thứ gì đó mà không phải thuốc ngủ quá liều.
Đó là trạng thái mà cô nàng Buồn Ngủ ưa thích để nhảy vào đè nghiến ra. Nhưng im lặng mà trong lòng ngấm ngầm khinh bỉ hay trút giận lên kẻ khác thì nhiều lúc há chẳng phải là một cách trả đũa rất hèn ư. Cháu không tranh luận, không đủ sức tranh luận.
Vừa đi đá bóng về buổi chiều, bác hỏi: Hôm nay cháu có đi học không. Bác bạn đã và đang ganh đua với bà bạn. Lại có cả chất xúc tác của sự ngu dốt chỉ biết nhìn vào những cái tên mà chẳng bận tâm thực chất dưới lớp vỏ của nó là gì.
Khi năng lượng luôn ở trạng thái báo động, cái mới còn tỏ ra trơn nhẫy, thật khó nắm bắt. Riêng nó vẫn chịu định luật về trọng lực của địa cầu. Và lẻn vào hủy hoại nốt tình cảm gia đình.
Phổ biến những điều tôi viết vào thời điểm này là thích hợp. Mưa bắt đầu rơi rầm rầm, gió gào rú. - Ông cụ bảo chỉ có ngài mới hiểu được ông cụ.
Bạn cảm thấy đau nhưng cuộc sống và chính bản thân bạn buộc bạn phải xuyên thủng nó. Còn tin tưởng thì mơ hồ lắm. Ra trường bác khao to.