Những trận bóng và bác bấm huyệt gần nhà làm tôi thấy khoẻ hơn. Tránh đi được cái chết của hàng loạt tâm hồn không chịu nổi áp lực của sự đê tiện. Tôi có thể (nhưng không thích) viết một đoạn luận tội thế hệ trước mình.
Bạn tự hỏi bạn có phải là người cần nhiều lạc thú hơn mức bình thường. Khi đưa những gì viết về tranh đấu và nhiều thứ khác cho bố mẹ đọc rồi nhận được một phản ứng (bề ngoài) tương đối ơ hờ. Nó còn câu cửa miệng lúc ở nhà gọi tôi là con heo này, con ếch này mà tôi hay gọi nó nữa kia.
Có lần thủa bé, bực thằng em, bạn cầm cái vợt bóng bàn bằng gỗ, giáng thẳng cái sống vợt vào đầu nó. Với sự lười nhác và thụ động của mình, ta từng cố ngộ nhận: Là thiên tài ở thời đại khác thì thường nghèo khổ nhưng đến thời đại này thì người ta sẽ tự biết tìm đến chân giá trị. Bạn đang ngồi trên một chiếc ghế gấp, lưng cong xuống, hai tay tì lên một chiếc bàn khá rộng, mà ở tư thế ngồi ghế thì nó cao đến ngực bạn.
Và khi ấy, nó làm người ta rung động nhiều hơn. Mà trong đời sống thì lờ mờ thế nào nhưng thả vào câu chữ thì lại đổi màu hết sức thú vị. Những ước mơ của anh cũng là ảo ảnh.
Bị nghi ngờ cũng đáng. Bạn chỉ biết mỗi đá bóng được khen hay và làm thơ như một thiên tài. Có thể phơi phới niềm tin.
Và lại thấy quyển sách bị xé. Từ lâu, trong bạn có một nhà đạo đức và một nhà hiện sinh. Còn không tin thì phải tồn tại với nó, cái cảm giác bi quan rất tự nhiên, rất thật và rất chóng chết.
Tớ biết đây là một anh chàng biết điều (dù cuối trận, bực quá, anh chàng chửi bậy mấy câu) và vì thế anh ta biết tự góp nhặt những hình ảnh hợp lí. Ở nơi ấy, ông sẽ là tất cả mà cũng chẳng là ai cả. Khoảng giữa bồn hoa và bà già thùng rác là vỉa hè.
Tôi ngã vào vũng nước ướt hết quần. Lại chơi vào lúc đau đầu thì thật ngốc. Dưới nhà, cháu giúp việc đang nấu ăn sáng.
Và cả những điều bạn đang viết này cũng chẳng làm hao hụt hết sự cao thượng cũng như khiêm tốn của bạn. Thế thì là thiên tài thế nào được. Sao có một quãng đường mà mình đi chậm thế? Mình muốn mọc ra thêm muôn ngàn đôi chân hoặc không còn chân gì nữa.
Thử làm nhân vật cậu em kể chuyện cho đỡ chán xem, có gì gì thì mong cậu em thứ lỗi: Ba bố con cùng đi xem nhưng vé của bố ở khán đài khác. Mà bác thì dùng toàn công thức.