Jav Y

Phang em người yêu mặc quần lọt khe

  • #1
  • #2
  • #3
  • Cái mà tôi nghĩ chỉ là một nền tảng cơ bản mà một thế hệ mới cần có. Và nếu không muốn giật mình thì phải căng thần kinh lên mà chờ họ ném nốt chiếc giầy thứ hai. Tự do hay không còn tùy vào bộ óc của chính bạn.

    Cũng như tránh cho họ nguy cơ phải gánh hậu quả khi một ngày bạn đấm vỡ mặt ông sếp đáng khinh của mình. Và chấp nhận đời không phải trò chơi. Đó là yêu cầu phải có can đảm thay đổi để phù hợp với tinh thần thời đại.

    Tôi cho mình quyền bỏ học đến sở thú mà không báo cho ai cả. Không có nó thì sao? Cuốc bộ hoặc đi xe buýt. Ừ nhỉ, sao bạn lại làm thế nhỉ? Bạn thu thập đủ thông tin để viết rồi chăng? Bạn biết điệp khúc đến đây là lặp lại chăng? Hay bạn bỗng quên sự hiện diện của tất cả xung quanh? Bác lại theo xuống: Thức ăn bác để trong chảo, nồi cơm phải cắm lại cho nóng.

    Ngắn ngủi mà đằng đẵng. Nó làm tôi thèm lây cái cảm giác cuống cuồng và sung sướng sau khi được tạm phóng thích khỏi cái vũng chật chội. Con không nói thì làm sao mẹ biết.

    Có người cúi mặt bấm di động. Rôm rả, anh họ lại đem vài giai thoại về bạn ra kể: Một hôm trời lạnh ơi là lạnh. Ba năm! Vậy mà anh không nhớ nổi cái số xe.

    Có thể những suy nghĩ ấy không hiện rõ trong từng chữ của nội tâm. Bên phải là bụi cây, bụi cây, rồi đến bể bơi. Phá bỏ sự hủy diệt sự thật.

    Còn cái ác thường không trải qua cái thiện, thường ngộ nhận là trải qua nhưng không hề. Với những dữ kiện trước đó (mà bây giờ bạn quên rồi), bạn cảm thấy cái sứ mệnh mơ hồ lại đè nặng lên tim. Hoặc là ngu xuẩn phá tung hết.

    Xin lỗi những ký ức còn bị giam trong não. Có thể bạn đang rống bậy rằng những người trong gia đình bạn luôn nhã nhặn, chu đáo với người ngoài nhưng lại đã từng lấy gia đình làm nơi trút những mệt mỏi, bực dọc. Đơn giản bạn chỉ viết ra cái cảm giác và sự xoay xở với đời sống quanh bạn.

    Phía sau hai hàng cây là một lùm lau lách um tùm như rừng. Vừa rồi, máy tính trục trặc, hỏng mất tám trang vừa gõ và một đoạn phân tích mới. Mà vì sự tàn phá của chúng, chúng tạo nên những con người vô ơn, vô ơn vì chẳng ai làm ơn cho họ hoặc làm cho họ thấy biết ơn cả.

    Mệt nhưng tôi không có quyền sở hữu mình để cho mình hồi phục. Buồn là trót lợi dụng cái tiếng thiên tài để bắt mình phải vượt qua. Mệt sao cháu còn đi chơi.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap