Bằng cách hiểu nó và để nó hiểu mình. Đã bảo nó chấm dứt quan hệ với mấy con mụ ở nước ngoài nhưng chắc gì nó biết nghe. Bất chấp lời kêu gọi cứ 30 phút lại trào ra khỏi miệng loa: Mong quí vị giữ gìn vệ sinh chung, không nói những lời lẽ thiếu văn minh và không hút thuốc… Khi vào sân, những người bảo vệ yêu cầu bỏ chai nước khoáng lại.
Rồi bạn nghe tiếng còi xe ngoài đường vọng vào. Con nói chuyện với bác này. Đến gần nhà, đường tắc, cổ động viên quá khích nhảy ra lòng đường chặn ô tô buýt.
Thêm nữa, không có hứng thú. Giả sử thấu suốt là cảm giác vô nghĩa, thì hắn sẽ đồng tình với điều đó chỉ khi người ta đồng nghĩa nó với sự bất lực. Bạn chả bao giờ thanh minh, phản ứng làm gì.
Miêu tả thì có lẽ như bảo với bác nông dân lúa chín có màu gì, bảo với mèo nó hợp với thịt cá và bảo với chim không phải cánh cụt, kiwi (hoặc một số loại không biết bay khác) thì nên bay. Bỗng cô thấy trong mắt anh, có một đôi mắt rất đẹp. Chúng ta luôn bị lừa và phức tạp hóa vấn đề (như một sự vô lí một cách hợp lí của đời sống) bởi ngôn ngữ và những cái tên.
Cựa mình là bác ở giường bên cũng tỉnh. Dễ thôi con ạ, con viết lại xem nào… Cái thùng rác lở loét hơn.
Nhà văn vội vàng quệt nước mắt. Thôi, cứ chiều cái dạ dày. Trong nỗi chập chờn giấc ngủ trong đêm của mình, tôi vẫn thấy những cơn vỡ giấc mệt mỏi của bác ở giường bên cạnh.
Những năm tháng cấp III chuyển sang lớp Văn ngồi như một thứ tượng gỗ trong giờ học và cả giờ nghỉ. Họ dùng các tổ chức mafia để thanh toán nhau. Có thể những suy nghĩ ấy không hiện rõ trong từng chữ của nội tâm.
Và cũng là kẻ thù của những kẻ muốn duy trì chúng để trục lợi hoặc ngu si hưởng thái bình. Cái này thì họ hơi nhầm, đơn giản là vì họ không có tầm nhìn xa. Chẳng qua, những cái mất nó đến nhiều quá.
Để tránh những hận thù. Viết những điều này ra còn nghĩa lí gì khi không thay đổi được cục diện? Vấn đề là cục diện còn có thể thay đổi được. Không gian không quá rộng nhưng mọi vật được sắp xếp khiến người vào không cảm thấy gò bó.
Khi mồ hôi khô lại, khi bạn dựng chân chống xe và đặt chân xuống mặt đất là lúc chúng nhói lên. Nhưng chưa viết nốt đoạn đời này thì chưa thấy tạm trọn vẹn để sẵn sàng chờ cơn gì đó của họ. Miệng họ mặc kín mít áo quần.