Chiếc xe bán được tức thì vì chính khách hàng đã tự tính giá lấy. Tai hại thay! Con bê cũng như họ, chỉ nghĩ tới cái nó muốn thôi; chân nó bám vào đất, cứng ngắt, không chịu rời đồng cỏ. Phải làm cho sự thực linh động, có thú vị, và kích thích người ta nữa mới được.
Trong 30 năm, ông là lẽ sống độc nhất của bà. Chương Mười Một Kích thích thị giác và óc tưởng tượng của người Chính lúc đó, văn sĩ Rupert Hugles nghe chàng ca, khen chàng: "Giọng anh tốt lắm.
Dụng cụ và nhà máy bị phá phách, người ta kêu lính tới, sinh ra một cuộc đỏ máu, và nhiều thợ đình công ngã gục dưới làn đạn. Young, nhà kinh tế trứ danh nói: "Người nào biết tự đặt mình vào địa vị của người khác, hiểu được tư tưởng và ý định của họ, người đó khỏi phải lo về tương lai của mình". Vậy có lẽ ông đã tự nghĩ: "Hãy khoan, đợi một chút.
Người thợ hớt tóc, thoa xà bông thiệt kỹ rồi mới cạo râu. Nhưng nghĩ tới điều đó làm quái gì? Dù sao đi nữa, từ bữa cô ta cho tôi tin rằng tôi có "giác quan về tiết điệu" thì tôi khiêu vũ khá hơn trước nhiều. Ông về nhà bình tĩnh hơn và muốn tỏ ra công bằng với chúng tôi, cũng như chúng tôi đã công bằng với ông, ông lục giấy tờ của ông ra, kiếm thấy toa hàng đã thất lạc và gởi trả chúng tôi mười lăm mỹ kim với vài lời xin lỗi.
Như vậy chẳng hơn ư? Những câu như vầy thiệt là thần diệu: "Tôi có thể lầm được. Cho nên họ bất đắc dĩ phải vâng lời, càu nhàu, oán hờn. Roosevelt biết rằng một trong những cách chắc chắn dễ dàng và công hiệu nhất để làm cho một người vui lòng và nhớ tên họ người ấy và tỏ cho họ thấy rằng họ quan trọng.
Nhưng Meade vì ngần ngừ trễ nãi đã làm ngược hẳn hiệu lệnh ông và để quân phương Nam thừa dịp mực nước xuống, qua sông mà thoát được, lỡ mất cơ hội độc nhất, vì chỉ một trận đó có thể chấm dứt cuộc Nam Bắc tương tàn. Một hôm, ông bắt được một con thỏ cái mới sanh được một bầy thỏ con. Bà không bao giờ tranh khôn với chồng.
Ông nói rằng không biết và khuyên tôi hỏi "Nghiệp đoàn kiến trúc sư". Thành thử lần trước chú ấy dọa phạt tôi, mà lần này thiệt tử tế với tôi. Sau khi chào hỏi cô tôi, ông hết sức chú ý tới tôi.
Và nếu chúng ta không cẩn thận, thì khu vườn này không còn lấy một cây. Phải làm ngược lại như vậy mới được. Một hôm, người ta đặt nó lên một chiếc ghế cao, để cho nó nấu món cháo của nó.
Trong những cuộc tranh biện không ai thắng hết. Họ càng quý mến ông, vì chẳng những ông không đả động tới điều lệ, còn mời họ hút thuốc, làm cho họ cảm động mà thấy ông nể nang họ. Nó bị ăn hiếp, nó tức, muốn trả thù, làm sao đánh cho đứa kia một "cú" nên thân để cho nó chừa tới già.
Tôi nhận ngay rằng chú ấy hoàn toàn có lý mà tôi thì hoàn toàn có lỗi. Nhờ trí nhớ kinh dị đó mà Jim Farley đi cổ động đắc lực cho ông Franklin D. Nhưng ông không tiến được một bước nào hết.