Chuyện học hành vừa qua là do con sức khỏe yếu, với lại ham chơi vi tính. Ta không muốn đợi họ tìm đến ve vãn lúc ta đã già yếu hoặc chết nên ta phải cứu chính mình, mở rộng mình. Dầu? Xăng? Nhớt? Chịu! Hay mồ hồi? Hay máu? Hay nước mắt? Hay chất thải? Cũng chịu!
Và việc bạn liệt kê này cho thấy bạn không định khoe đau mà chỉ muốn sự việc được nhìn nhận một cách công bằng hơn. Và cũng như bà nội tôi, chả để ai bắt nạt. Bạn bảo thằng em xuống đi cùng bố.
Tất nhiên là họ không có ác ý rồi. Hừ, chúng tôi ngồi cạnh nhau như hai khúc gỗ. Vấn đề cốt lõi là tài năng quyết định chất lượng tác phẩm chứ không phải khỏe hay yếu hay cách phục sức hay trạng thái tinh thần bệnh hoạn.
Nhưng mưa dầm thấm lâu. Và khi họ thông minh lên thêm một bậc như thế, họ sẽ như bao người đi trước, cảm nhận rõ hơn về sự cần thiết đầy tính khoa học của cái thiện. Cháu vẫn không chịu dậy ạ.
Ở đây, họ chỉ nhìn vào gáy người phía trước chứ hơi đâu bận tâm nhìn mặt người phía sau. Và tôi biết, những độc giả hời hợt cũng đâu thấy khác. Và thế là phải giáo dục, răn đe ngay từ trong trứng nước.
Trên con đường bị truy sát, anh ta đã rắc kịp những hạt mầm máu của mình xuống những mảnh đất khô cằn. Tạo ra sự xuất hiện những con người hiếm hoi ấy phải là một nền giáo dục chung hết sức đúng đắn. Để thoát khỏi nỗi chán chường.
Chỉ khi ta gặp họ, ta mới hiểu họ là ai. Chạy đi mua thì không có hứng. Tôi chẳng biết gì và tôi chẳng giúp gì to tát được cho ai cả, dẫu có ai nhờ tôi thường không từ chối bao giờ.
Nữa, ta đang viết những điều bình thường thì nhoáy một cái là xong này với một sự nỗ lực đầy khó chịu và đau đớn của đầu óc quá tải đâm chậm chạp. - Thì ông hãy quên tôi và cuộc gặp gỡ này đi. Nên bạn đừng ban phát lòng xót thương bừa bãi.
Tay tiếp tục thả giấy vào. Để lỡ bác bạn có ập vào thì bạn vẫn thản nhiên viết rồi che tay hoặc từ từ gấp lại, rồi mở cuốn vở khác ra trước khi bác đọc được nội dung. Bởi bạn coi đây là một tác phẩm nghệ thuật có sự phối màu ăn ý giữa nghệ thuật và đời sống.
Trước trận bán kết một ngày là ngày cưới chị cả. Tôi, mọi người gọi nó dậy những hôm đi ăn giỗ, nó nằm ườn, càng gọi nó càng nằm, càng mắng nó càng nằm. Mẹ kéo tóc bạn một lúc không ăn thua, đành sang phòng bên nghỉ trưa.