Nhưng sau mỗi lần hành động như vậy, tôi thấy tởm cái thằng tôi. cô mới chịu ngồi ăn. Ông đã đọc tiểu sử ông Booker Washington, nên nguyện suốt đời sẽ chuyên tâm giáo huấn những người đồng chủng nghèo khổ và ngu si nhất.
Bạn nên lại hỏi một vài người làm trong ngân hàng quen của bạn, nhờ họ chỉ cho một công ty ngay thẳng mà ho biết. Tôi có lời cảm ơn ông đã vạch ra những lỗi để tôi biết mà tự rèn luyện thêm". Nếu tài khéo của tôi vào hạng bình thì trong 5 năm đầu tôi hy vọng kiếm được bao nhiêu?
Chúng ta thử xem nào. Tại sao vậy? Tại vì không ai giống ai hết. Bà Stapleton sợ nhất lập ngân sách cho những gia đình mà lợi tức một năm được 5.
Chúng ta đâu có thì giờ để gây lộn suốt nửa đời người. Tôi tưởng tượng khu đất mênh mông trên đó bộ đội đóng rải rác, và tôi nhủ khi nào bom rớt trúng lỗ hầm nhỏ, sâu đó tôi mới chết được. Chúng ta không thể sống trong cả hai cái vô tận đó được, dù chỉ là trong một phần giây.
Tôi xin lấy thực tế chứng mình điều đó. Tin tức bay khắp thế giới. Tôi theo đúng chương trình này trong khoảng ba tháng, thành thử tôi đã bỏ được tật hay lo, sau đó trở lại làm việc bảy tám giờ như đời sống cũ.
Rán tạo một chút hạnh phúc cho người để quên nỗi khổ của ta đi. Cái nguyên tắc nên nhớ đi vay là nếu bạn chắc chắn sẽ trả nợ ngay, thì sẽ được tính lời nhẹ hoặc vừa phải, và bạn sẽ trả được. Không, nói vậy không đúng.
Bác sĩ khám nghiệm thấy ông bị thương nặng ở xương sống làm hai chân ông liệt hẳn. Năm 1931, trong một vụ cãi, ông kiếm một triệu Mỹ kim trả hết một lần - có lẽ cổ kim chưa có một vị luật sư nào thù lao nhiều đến thế. Tôi gặp một trường hợp khó xử.
Họ cũng mong gặp được người tri kỷ để kể lể tâm sự, nhưng có bao giờ bạn để họ kể lể tâm sự họ không? Có bao giờ bạn tỏ ra nhiệt tình và thành thật chú ý tới đời sống của họ không? Đó. Vì sao vậy? Vì tôi hăng hái thích thú vô cùng. "Tỉnh dậy, tôi không còn nhớ tôi đang ở đâu nữa.
Nghĩ vậy và quyết định theo kế thứ tư rồi - nghĩa là sáng thứ hai cứ xuống hãng như thường lệ - tức thì tôi thấy vô cùng nhẹ nhàng thư thái. Thôi đi, đã kéo dài quá rồi". Bà Elizabeth Connley đã khổ sở mới tìm được chân lý ấy.
Đọc tới đây, chắc có bạn cười khẩy cho rằng chỉ có một câu phương ngôn con nít cũng biết, việc gì phải làm lớn chuyện như thế. Có khi tôi đọc cho cô thư ký đánh máy, nhưng thường tôi đích thân chép lấy, vì nhiều chuyện dại dột quá, đọc lên thấy mắc cỡ. Ông gia nhập một gánh hát tài tử do linh mục làng ông điều khiển.