Muốn được tin tưởng một lúc. Cái bàn nằm giữa cái cửa thông ra ngoài sân bên tay trái bạn và một cái cửa bên tay phải mà mở nó ra, đi tiếp 5 mét sẽ đến cánh cửa nhà vệ sinh, còn quẹo phải ngay thì sẽ xuống cầu thang. Rồi sẽ quên con đường mình muốn đi, quên cái mình thực sự muốn dành cho người thân, quên cách hiểu nỗi đau của người khác.
Sợ vì cảm giác có thể đánh mất rất dễ dàng. Nhưng không bảo được cái đầu nó nghỉ. Nhà con chẳng thiếu thứ gì nhưng con về mang quà thế, mọi người vui lắm.
Hoàng Lão Tà trong Anh hùng xạ điêu không bao giờ thanh minh dù luôn bị oan lại làm kẻ khác bị oan lây. Hiện sinh tách xã hội thành những cá nhân đơn lẻ, rời rạc và luôn phải chống chọi toàn bộ phần còn lại. (Còn với đàn ông thì không thích rồi).
Nhưng người xem lại trầm trồ: Ồ, một kỷ lục, suốt đời nó chỉ ăn canh. Chơi là định nghĩa rành mạch từng sự vật mà cũng xóa nhòa tất cả các khái niệm. Một mặt vừa thấy phẫn nộ bằng chính những nguyên tắc về phép cư xử đã được họ giáo dục, một mặt vừa tự dằn vặt vì một đứa con lại phẫn nộ trước cha mẹ.
Tôi cần làm việc, làm việc chính là sự nghỉ ngơi của tôi. Thủa mới lớn, tôi những tưởng tôi sẽ được quan tâm tận tình và phát triển toàn diện hơn nữa. Cũng không được đọc truyện nữa.
Cười mãi cả đời không làm nên trò gì, lại làm người khác khóc. Cứ tự nhiên nữa vào, dù thế nào thì mỗi con người vẫn biết tự xoay xở, còn khéo hơn mi nhiều nữa kia, đừng lo hão cho họ. Cho đến chừng nào họ chưa hoang mang và nhận thấy đôi mắt tâm hồn mình lâu nay nhỏ hẹp.
Tôi không muốn đi đâu cả. Hôm trước tôi khóc, hôm sau tôi đốt. Chưa có gì để không thích.
Nhưng những lúc mở tủ ra, đọc lại những bài thơ đã và chưa gửi, những lúc đặt bút viết trôi chảy, bạn lại tin mình, tin vào những gì đọng trong tiềm thức của mình. Thà tát mình còn hơn. Vậy nên đừng có gieo vào tôi những trách nhiệm, nghĩa vụ hay yêu cầu về sự phong phú làm gì.
Nó tạo ra thói quen đứng trên người khác với niềm tự hào tuổi tác. Tại sao mọi người lại ngủ được. Chúng tôi làm theo luật.
Nhưng khi những người thân cũng tham gia vào dư luận, nếu không muốn gạt họ ra khỏi đầu, chỉ còn cách hứng chịu những oan khuất họ vô tình mang tới. Bạn giật tung hết dây nhợ, mặc kệ máu tứa ra. Mà để chửi đổng và thả con lợn trong người mình ra.