Người ta không phải lúc nào cũng gắng sức hoài được". Nếu khi bán giấy xe cho ông ta, công ty xe điện hỏi "Tôi đổi cho thầy một đồng tiền vàng, nhưng thầy phải các cho tôi 3 cắc" thì tất ông ta la lên dữ dội. Bây giờ chúng ta kiểm điểm lại xem mỗi ngày để dành thì giờ được bao nhiêu.
Không có gì giản tiện hơn. Báo sản xuất rất mau là để cho mình đọc mau. Mặc dầu vậy, bạn vẫn tán thưởng bản đó.
Nhưng xin bạn nhớ, ngay từ lúc đầu, là 90 phút để dành cho sự học, ba phần trong mỗi tuần như vậy, phải là những phút quan trọng nhất, trong số 1080 phút của tuần lễ. Nếu không sẵn sàng chịu những thất vọng, nếu không mãn nguyện khi thấy gắng sức nhiều mà kết quả ít thì, thì thôi đi, đừng khởi sự nữa. Mặc dầu vậy, tôi vẫn phải viết vì cần phải viết.
Không có một vị thần linh nào bảo: "Người này hoặc là điên, hoặc có óc nô lệ. Khi bạn đã chăm chỉ bỏ ra mỗi tuần bảy giờ rưỡi để luyện sinh lực trong ba tháng rồi, thì lúc đó bạn có thể lớn tiếng ca hát và tự nhủ rằng mình có thể làm được những việc phi thường. Bỏ qua lời tôi là bỏ qua lời khuyên quý báu nhất đấy.
Nghệ thuật là cao quý, nhưng không phải là cao quý nhất. Một chương trình làm việc hàng ngày không phải là một tôn giáo. Lúc nào có dư thời giờ thì tôi sẽ đọc.
Tôi biết bạn đương tự nhủ: "Cái anh chàng này, từ đầu sách tới cuối chương trước nghe cũng xuôi xuôi, cũng đã bắt đầu làm cho mình hơi chú ý tới, nhưng bảo mình suy nghĩ ở trong xe và tập trung tư tưởng thì không được rồi. Bạn đừng sợ tôi sẽ bắt bạn chú ý đến nguyên tắc này, nguyên tắc nọ. Buổi tối bạn đọc một chương đi - thường ngắn lắm, không dài đâu - rồi sáng hôm sau tập trung tư tưởng vào chương ấy.
Anh chàng thông thái rởm là anh chàng lấc cấc, tự cho mình là khôn hơn mọi người. Nếu bạn tự thấy muốn mở rộng chương trình thì tùy ý, miễn là đừng bị cái gì bắt buộc và coi thì giờ thêm đó như là một mối lợi bất ngờ, chứ không phải là lợi tức thường xuyên, như vậy bạn có thể trở lại chương trình sáu ngày một tuần mà không có cảm tưởng rằng mình hóa nghèo hơn và thụt lùi. Vậy mà người ta cứ bảo thời giờ là tiền bạc chứ.
Lần lần bạn nghiên cứu những vấn đề khó hơn và bạn sẽ có thể dùng luật nhân quả giảng cho tôi tại sao những con đường thẳng băng ở Luân Đôn lại ngắn như vậy còn ở Paris lại dài hàng mấy cây số. Trong chương trình hàng ngày, tôi không dự tính thời giờ đọc báo. Và cũng không có hình phạt.
Đã đành, nên bỏ thêm nhiều thì giờ vào việc tu thân, càng chịu tốn công thì kết quả càng nhiều. tôi nói vậy và buồn mà nhận rằng phần đông người ta không đọc thơ. Bây giờ thì tôi hết mắc cỡ rồi.
Mà công ty bắt ông đợi mỗi ngày 2 lần mỗi lần năm phút, chính là bắt ông chịu thiệt như vậy. Nhưng mới đầu nên gắng sức in ít như vậy thôi. Không có một vị thần linh nào bảo: "Người này hoặc là điên, hoặc có óc nô lệ.