Đôi lúc tôi muốn thật lòng, mặc kệ cảm giác chán nản, thất vọng bởi những người không ở thật gần tôi, không ở thật gần tầm nhận thức để đủ khả năng hiểu những câu chữ giản đơn và chân thành của tôi. Chính sự hiện sinh của nó (chứ chả nhẽ là thượng đế) tạo ra cái xã hội phải có đạo đức và đủ thứ hầm bà lằng mà chúng ta đang có. Để cắn tiếp những kẻ chống đối mục đích đẹp đẽ của tôi.
Đời sống luôn cần những sự dung hòa. Y học bó tay… Mọi người cười thích thú. Dù bây giờ lâu lâu chợt gặp nàng, tôi không thấy hạnh phúc và đớn đau như trước đây vài năm nữa.
Chỉ thi thoảng lóe lên thôi. Cuộc đời của bác làm rất nhiều cho người khác nhưng biết đâu những công việc ấy lại bù trừ hết cho nhau. 8 giờ dậy thì cái ngực lại rát.
Qua bao nhiêu mệt mỏi, đây là lúc để nghỉ ngơi. Nhưng nó còn nhiều việc mà cái tuổi đó khó tự điều tiết hợp lí: Học chính, học thêm, tập luyện thể thao (khá chuyên nghiệp, ăn lương). Cũng chẳng có gì lạ kỳ để tả.
Chỉ có nó mới biết những gì nó để rơi là gì. Và danh tiếng thì không có mới buồn cười. Không được đâu cậu ơi.
Mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé. Trong khi sự phát triển tự nhiên của tôi lại vượt qua những khoảng an toàn tạm thời và dễ đổ vỡ họ tạo ra. Cũng vì sợ điều đó mà tôi muốn bình dân là một cái mặt bằng được nâng cấp hơn.
Bác nói thế cháu có ý kiến gì không? Tôi cứ cúi đầu. Hắn muốn một sự bình thản khác với tàn nhẫn, vô cảm. Ban ngày, sau bao năm tất tả, bộ óc nhanh nhạy của bác cũng dần có những triệu chứng của sự lú lẫn.
Hy sinh vị nghệ thuật ư? Tự tìm câu trả lời nhé. Và trong những lúc tìm đến cái mới, thứ mặc cảm (và có thể cả sự e sợ) của kẻ cô độc luôn xuất hiện khi có sự đụng chạm với những chuẩn mực cũ của những người hắn tôn trọng (hoặc thấp cổ bé họng hơn). Thôi, cứ chiều cái dạ dày.
Sự im lặng cũng rưa rứa. Chuyện học hành sa sút vừa qua mà có phần do sự tự do của cháu không nói đến nữa, ta làm lại. Đi trên cầu, em hỏi: Mặc thế này không lạnh à? Nó bảo: Lạnh thì sao.
Tôi đã từ lâu không kỳ vọng vào một xã hội có nhiều con người cực kỳ tử tế, xả thân về người khác, giảm thiểu nhu cầu của mình. Vừa đi đá bóng về buổi chiều, bác hỏi: Hôm nay cháu có đi học không. Lắng nghe sự biến chuyển của trạng thái.