Chị hầu như lúc nào cũng dịu dàng với tôi, đứa trẻ 21 tuổi trong nhà. Các cậu bảo: Ấy, tớ thích thế, thích thì đấu tranh, chán thì thôi, hiện sinh mà. Có những việc để cứu rỗi thời đại này thì đòi hỏi trong hàng ngũ người tài phải xuất hiện nhiều thiên tài, và trong hàng ngũ thiên tài phải xuất hiện siêu thiên tài.
Khi thấy những hạn chế cũng như niềm buông trôi trước đời sống. Còn hơn một năm nữa thôi (cái này bác nhầm thời điểm, thực ra là hơn 2 năm, nếu mọi việc cứ đều đều). Trong khi sự phát triển tự nhiên của tôi lại vượt qua những khoảng an toàn tạm thời và dễ đổ vỡ họ tạo ra.
Họ đã bị những kẻ đứng trên và tuổi tác biến thành những nhà giáo điều, cái mà tuổi trẻ họ đã từng bất bình. Tôi kệ tôi dắt tôi đi. Thời gian đã dạy con người bài học yêu thương.
- Mi chỉ lí do lí trấu, mi viết tỉnh như sáo thế này sao bảo bệnh, không phù hợp thì cũng phải cố lấy cái bằng mà thăng tiến chứ. Người ta chẳng ngược đãi ông nhưng cũng chẳng tôn vinh ông. Kẻo mọi người lại trách đi công tác mà không mang gì về.
Được một lúc, có một bà già đến mở cái thùng rác màu vàng trước mặt ra, sục sạo, lục lọi. Mà là từng câu hỏi cho từng bước chân. Bác hỏi: Sao con không đi học.
Ta chỉ muốn trước tiên là qua cơn mệt này. Lũ ý nghĩ đã đầy hộp sọ, không muốn vứt đi (có cái quả thú vị, vứt đi cũng phí). Mà cũng là bỏ ngoài tai, ngoài mắt, ngoài xúc giác tất cả.
Hoặc có nhưng không nhiều. Để không kiêu hãnh, khinh bỉ và xa lánh thì bạn phải mặc cảm. Nếu hắn là người tài.
Định dừng viết thì lại có chuyện. Thật ra, khi đã muốn sống cho ra sống thì ai cũng phải bon chen. Rung động và cộng hưởng rung động mới là giá trị có ích, có ý nghĩa cao cấp nhất của đời sống.
Nhưng tất cả nói chung đều thật chán, thật tẻ nhạt và vô nghĩa. Nhà văn uống lấy giọt nước mắt bé xíu ấy trên môi nàng. Ừ, ta chỉ là cái miệng cô gái xinh xắn tóc vàng trong tivi kia đang đớp đớp cái đuôi con mèo nghệ thuật nằm trên nóc.
Tôi biết mình còn thích nhõng nhẽo. Tôi chẳng cần biết tương lai để làm gì. Đầu tiên định xé cuốn tiếng Pháp nhưng đó là sách mượn.