Là thực trong thế giới ảo, là ảo trong thế giới thực. Em quên mình là một thiếu phụ mà cứ ngỡ mình như một thiếu nữ bị bố mẹ cấm đoán không cho gặp người yêu. Rất nhiều người quen đến thăm.
Chị út là người bạn học lớp một với tôi. Như thế là lập dị, là thiếu khoa học, không hòa cùng nhịp sống với mọi người. Bác bảo: Bạn chị con học cùng khối với con, nó lại có con bạn thân học cùng lớp con.
Còn đầy chuyện khác hẳn để viết nhưng chỉ muốn gõ xong và gửi nốt cái chuyện này rồi bắt buộc phải lo nghỉ ngơi điều trị cho cẩn thận một thời gian. Chúng tôi vào thang máy và đi lên. Hắn chỉ không có thời giờ làm tuốt tuồn tuột.
Quá nhiều lí do để sống. Bạn lại kéo tiếp, kéo đến năm sáu lần mà vẫn thấy mình trong đống bùng nhùng màu hồng hồng hoa hoa. Đơn giản bạn chỉ viết ra cái cảm giác và sự xoay xở với đời sống quanh bạn.
Lại đi lấy của ai đó để trả mình cho bằng được. Những đôi mắt nhìn vào những điểm khác nhau. Để kể hết mọi chuyện, dù không nhiều, nhưng với kiểu lan man của tôi thì chắc hết mực mất.
Còn hiện sinh thực chất, đòi hỏi những kẻ can đảm và liều lĩnh tham gia cuộc chơi sinh tồn có thể bị tiêu diệt bất cứ lúc nào. Kẻo rốt cục chỉ là mi lo cho mình. Nhưng bác ta không tin.
Chân lí nằm ở chính biên giới giao thoa giữa khoảng dục và không dục nên thật khó tìm. Ngồi im, chép bài, ra chơi thì vẽ hoặc đọc truyện. Tất nhiên là tôi cũng quay trở lại rồi.
Họ sẽ đi lên tầm cao hơn và có trở nên vĩ đại hay không còn tùy thuộc vào họ dẫm lên những bậc thang ấy bằng thái độ trân trọng như bạn tôn trọng những người đi trước hay không. Khi đó ông cụ sẽ bị sốc và không còn cớ gì để mà chờ đợi những câu chuyện của ông. Ở đây chắc có một vài sự đánh tráo khái niệm hoặc phi lôgic do hiểu biết ít.
Đi đâu phải báo để mọi người không phải lo. Ta không cần quan tâm cá bé cá to, miễn là ta đang câu cá, ư? Không đúng! Giá mà ta biết thế nào là cá to. Bởi bạn là người sòng phẳng.
Chúng như một cái thớt để họ xả nỗi hận con cá. Nhưng tự lúc nào yêu viết mà không hay. Tắm vù cái rồi đèo thằng em vào bác.