Dù không biết chính xác bao nhiêu phần trăm, nhưng tôi thừa nhận rằng hơn phân nửa các cuộc trò chuyện của phần lớn chúng ta là dành cho công việc. Anh hãy thế chỗ anh ấy!. Thực ra, để có được như ngày nay, tôi đã phải nỗ lực không ngừng.
Giá mà bạn có thể hiểu được hoàn cảnh của tôi lúc đó! Tôi lo sốt vó. Cái việc trò chuyện với quý bà quý cô ấy mà… Nhưng không hiểu sao tôi cứ muốn được trò chuyện với cô trong giây lát. Hay ít nhất cũng phải có một tờ giấy trong tay ghi mục đích và những nét chính của cuộc họp.
Còn Dick Cavett lại là một phát ngôn viên giỏi khác. Rồi từ tốn rút lui cũng không khiếm nhã. Cách luyện nói này tuy đơn giản nhưng rất hiệu quả.
Đừng chê bai, hạ thấp người khác. Nhưng nếu làm hỏng việc gì thì khó khăn đây. Joe con ngẩn người ra, suy nghĩ rất lâu rồi mới trả lời: Tôi yêu những gì ông làm.
Tôi phỏng vấn Stevenson trong chương trình của tôi lúc còn ở Miami dưới thời tổng thống Kennedy. Tôi rất thích cách nói hóm hỉnh của ông, nó không chỉ tạo ra những tiếng cười mà còn khiến người ta phải suy nghĩ. Vấn đề ông nêu ra tạo nên một không khí tranh luận sôi nổi.
Rõ ràng là từ utilize ít phổ biến hơn từ use. Cái chính là nó sẽ giúp bạn nói một cách tự tin và hiệu quả. Nghĩa là, bạn càng thích thú, càng quen với nó bao nhiêu thì bạn sẽ làm tốt bấy nhiêu.
Tất cả chúng ta đều có ông bà, cha mẹ. Nhưng thầy Cohen không cười. Và sau cùng tôi đã rút ra một kết luận chắc như đinh đóng cột: Trong tương lai, nhân loại còn phát minh ra những phương tiện thông tin kỳ diệu hơn nữa.
Đầu tiên là cuốn: Swim with the Sharks Without Being Eaten Alive (Bơi cùng đàn cá mập mà không bị nuốt chửng). Câu hỏi mà bây giờ nhớ lại tôi vẫn còn sởn tóc gáy và lạnh xương sống: Và cuối cùng, đi dự họp thì nhớ mang theo sự hài hước của bạn.
Tóm lại mọi thứ đều được chuẩn bị kỹ càng. Vào một buổi tối nọ, tôi ngồi kế bên Frank trong một bữa tiệc tại California. Chỉ cần nói là: Peter này, xin lỗi cậu nhé, chúng ta phải chuyển sang đề tài kế tiếp thôi vì thời gian sắp hết rồi.
Chương trình Don McNeills Breakfast Club sau 5 phút giải lao không quay trở lại, vì ban nãy tôi đã gạt cần ngắt sóng. Điều này chỉ làm phí thời gian của cô ấy và cả của bạn nữa. Tội nghiệp Moppo, nó lừng lững bước vào khán phòng, nhìn tấm băng rôn, rồi nghệch mặt ra không hiểu gì…