Dù không tiền trả chủ khách sạn, tôi cũng sung sướng. Chính tôi cũng đã có lần nhận định điều ấy. Ông mê man nằm trên sàn.
Và bản tính của loài người chưa thay đổi thì hãng còn phát đạt cả ngàn năm nữa, nhờ sự bảo hiểm xe, tàu, giầy dép, keo khằn. Áp dụng những quy tắc trong mỗi cơ hội. Bà mẹ chồng tôi một hôm kể cho tôi nghe cách bà dạy dỗ con cái.
Một đứa con trai tôi tìm được việc trong một trại nọ, ngày đêm vắt sữa 13 con bò, đủ tiền ăn học. Đừng bắt chước ai cả, tự tìm hiểu và sống theo ý ta, vì "ganh tị là ngu dại" mà "bắt chước là tự tử". Quả là một kỷ lục ít thấy và lạ lùng.
Tôi ngồi đến nửa giờ, vừa sụt sùi cầu nguyện. Chắc là hoàn cảnh tự nó không thể làm cho ta sung sướng hay đau khổ. Tôi còn nhớ những ngày bàn về sự xung đột giữa khoa học và tôn giáo.
Khi ông ngồi viết sách tại bàn giấy, tiếng máy sưởi điện ở trong phòng làm cho ông nhức đầu đến muốn điên. Đọc đến đây, bạn cũng thử tự đặt câu hỏi xem? Rất có thể bạn sẽ khám phá ra rằng chính bạn cũng nhiều khi lo lắng vì những lý do thậm chi vô lý. Có cả ngàn người đàn bà như bà, có cả ngàn người đau ốm vì "lòng bạc bẽo" của kẻ khác, vì kẻ khác không săn sóc để họ sống cô độc.
Nhưng khi xưa, nếu anh không biết làm cho công việc buồn tẻ thành ra hứng thú, có lẽ bây giờ anh vẫn còn là chú thợ máy quèn. Nghe tôi khuyên, họ trả lời những câu rất lý thú. Nhưng nếu Andrew sống lại sau khi chết ít lâu, ông sẽ bất bình thấy người bà con đó thoá mạ ông.
Không những vậy, bà lại còn đem việc về nhà làm thêm đến tận nửa đêm. Vì vậy, khi bọn trẻ trở về nhà, bà liều quỳ xuống vệ hè, dí mắt xuống đất để dò những nét phấn. Vợ mới sinh con thứ nhì.
Gobe, một trong những vị trưởng ban y tế sở Hoả xa Santa Fé. Mới rồi tôi được cái hân hạnh phỏng vấn ông Arthur Sulzberger, chủ bút một tờ báo nổi danh nhất thế giới, tờ "Nữu ước nhật báo". Nhưng bài nhạc tiếp tục, kế đó có ai lên tiếng ca một điệu cổ:
Bà nói: "Phần đông". Ông lập từ đêm trước, tự hẹn mình phải bán được bao nhiêu vé bảo hiểm ngày hôm sau. Đã có Ngài lo rồi thì mọi sự hoàn thiện hết.
Dale Carnegie viết cuốn Quẳng gánh lo đi. Trên chiếc tàu đó, ông thấy người thuyền trưởng, đứng ở cầu thang, chỉ nhấn vào một cái nút mà làm chạy một cái máy, tức thì ngăn thiệt kín những bộ phận chính trong tàu, không cho phần này thông qua phần khác, ví dụ vì tai nạn nước có tràn vào cũng không đắm tàu được. Lần nào về thăm nhà vài ngày trước lễ Giáng Sinh thì tôi cũng được ba tôi kể cho nghe đã mua than và thức ăn cho một người "đàn bà goá", đông con mà nghèo khổ nào ở trong tỉnh.