Bệnh thứ hai này có thể giết bạn được. Cặp vợ chồng khốn khổ ấy đã trả mắc "chiếc còi" của họ biết bao! Năm chục năm sống trong cảnh địa ngục - chỉ vì không một người nào có đủ lương tri để nói "Tốp lại đi", hoặc có đủ sáng suốt nhận giá trị của mỗi sự, mà rằng: "Thôi chúng ta tốp chuyện đó ngay bây giờ nhé. Steel mà cả cho bạn và tôi nữa.
Nhiều tai nạn dồn dập đến nỗi ông sợ gần muốn hóa điên. Chính chàng đã tổ chức trường y khoa John Hoplins hiện nổi tiếng khắp hoàn cầu, rồi làm khoa trưởng ban y khoa tại Đại học Oxford, một danh dự cao nhất trong y giới Anh. Những cây quanh năm tươi ấy biết uốn thân, cành dưới sức nặng, biết cái đạo hợp tác với những tình thế không tránh được.
Nếu xét kỹ, ta thấy văn ông có chỗ điệp ý, lại có đoạn ý tứ rời rạc, nhưng chính vì vậy mà lời rất tự nhiên, đột ngột, khiến đọc lên ta tưởng tượng như có ông ngồi bên cạnh, ngó ta bằng cặp mắt sâu sắc, mỉm cười một cách hóm hỉnh, mà giảng giải cho ta, nói chuyện với ta vậy. Rồi chẳng để ông viện cớ công việc bận bịu, tôi khyên ông chỉ việc nằm nghỉ trên ghế ngựa tại văn phòng trong những cuộc hội nghị hằng ngày với những nhà dàn cảnh. Ông cũng dịch những tác phẩm của Dante và tất cả những công việc đó làm ông bận rộn luôn luôn, quên hẳn chính thân để mà lấy lại được sự tĩnh trong tâm hồn.
Mà tôi lấy làm vinh dự về Công ty của chúng tôi lắm; vì chính ông thân tôi đã sáng lập ra nó từ 24 năm trước. Chúng ta hãy xét định lệ thứ nhất đã: Vạch rõ những sự kiện. Tôi thấy rằng hỏi thăm họ vậy thì họ tươi cười vui vẻ.
Cuộc khủng hoảng ấy đã cho tôi một sức mạnh mà không bao giờ tôi ngờ có được. Tối đến, tôi mệt lắm, và tin rằng không có cách nào khác hết. Họ sống một cách hợp lý và bình dị từ lâu, rồi khi kiếm được số lợi tức đó, họ cho rằng đã đạt được mục đích của đời họ rồi.
Chính ông Carrier đã dạy tôi bữa cơm trưa dùng với ông tại Câu lạc bộ kỹ sư ở Nữu Ước. Kìa, đô đốc Byrd đã nói: "Chúng ta không cô độc trên thế giới này đâu, có cả vật vô tri như mặt trăng, mặt trời, cũng cứ đều đều, đúng ngày, đúng giờ lại chiếu sáng chúng ta, lại cho ta cảnh rực rỡ của bình minh hoặc cảnh êm đềm của đêm lặng". 000 nghề đó, và bốn phần năm nữ học sinh cũng thế.
Ông chiến đấu với những tật của ông theo cách đó trên hai năm trời, không bỏ một tuần nào hết. Rồi về nhà, vẫn khóc như con nít. Bốn năm ròng như vậy, cực như trâu, song anh ta không hề than thở.
"Tôi đã hành động như thằng ngu và lỗi lầm của tôi nhiều vô kể". Nhưng khi về nhà để ăn cơm trưa, bạn có thể nghỉ mười phút sau khi dùng bữa. Nhưng truyện bà là truyện thiệt chớ không phải tưởng tượng đâu.
Chú ý là nhận rõ tình hình khó khăn, rồi bình tĩnh tiến tới để thắng nó. 000 đồng nhờ được bớt 30%. Như vậy là rất hay hỏng.
Có lẽ chưa ai khổ cực ghê gớm như họ trên con đường về. Điều kiện thứ nhất để ngủ ngon là phải thấy được yên ổn. Sáng hôm sau, thay đổi hẳn.