Nếu quên, anh sẽ không bao giờ thèm viết cho họ nữa… Nhưng sau đó thì lại là những cơn đau kéo dài do cơ bắp không kham nổi. Tôi đốt chút, chả hả hê gì.
Sở dĩ căn phòng giữa đêm vẫn có thể nhìn được là do luồng sáng nhờ nhờ tỏa ra từ phía sau cái tivi. Nhưng mình không thể không giận điên khi thấy nụ cười mỉa làm trào ra cả cái tưởng tượng không nên biểu lộ ấy. Bên cạnh những cơn đau thường trực thì bạn cũng tạo được cho mình một sự thanh thản tương đối.
Kể cả cái nhàm chán. Mà lại nghĩ về con người. Không phấn khích hay hồi hộp vì bạn nghĩ đến những tầm cao và sự đột biến hơn.
Và bạn có thể làm nhiều điều khi người ta sợ con chó ngao của bạn. Mi thì làm sao điên hoặc chết được. Tôi quả thực không muốn đấu tranh đâu, chưa bao giờ muốn đấu tranh đâu.
Hy vọng có thể hâm nóng lại. Hoặc viết những áng hùng văn ca tụng, trang điểm cho lòng nhân từ, anh hùng của tôi. Tôi không muốn đi đâu cả.
Thậm chí, ông có thể làm vua làm chúa ở đó. Còn khoảng tháng nữa mới mua được quyển tạp chí hội họa tháng trước. Mà sống khoa học một chút.
Sao ông không tự viết lấy rồi tôi sẽ mạo danh ông. Lúc đó, tôi không cho phép mình cười gằn. Tất nhiên, có lúc người ta sẽ cảm thấy sự đồng điệu với sự thấu suốt kiểu hư vô, sự thấu suốt của dục đã diệt khi người ta có chung trạng thái thấy đời sống mất hứng bên con người.
Tôi quệt nước mắt, xì mũi ướt nhẹp tay áo và ngực áo. Bạn thường nhớ đến một câu trong truyện Muối của rừng của Nguyễn Huy Thiệp mà bạn sẽ tìm cuốn truyện để trích cho chính xác: Một số trong bọn họ nói Chém chết mẹ nó đi khi cầu thủ đội bạn lắt léo và Cho chết mẹ mày đi khi cầu thủ đội bạn ôm giò trên sân.
Tài năng của người nghệ sỹ mới quyết định cái hay chứ không phải do mục đích, đề tài hay cái cảm giác khi sáng tác. Bác thường trở nên nhỏ bé, ngượng ngập và ngơ ngác trước những vật phẩm hay công nghệ của thế giới hiện đại. Nhất là những mặt còn lại của đời sống.
Và danh tiếng thì không có mới buồn cười. Tôi thì cất lại trong đầu. Thế mà rồi cũng ngủ được.