Giờ đây anh không còn phải chịu vô số những áp lực để có thể đảm đương những vai trò khác nhau trong cuộc sống. - Lại Jennifer nữa sao? Cậu không đùa đấy chứ! Sao cậu cứ hay gặp vấn đề với cô ta thế? Và cho đến khi họ vào học cấp một thì bất kỳ người thứ ba nào cũng không thể phân biệt được ai là ai.
Anh cũng không quên xác định rõ thời hạn hoàn thành dựa vào quỹ thời gian tương ứng. Tớ muốn xác định những điều cần cải thiện, phát huy những điều tốt đẹp và khen ngợi thành quả của nhân viên. Thế đấy, tớ chỉ biết im lặng và gặm nhấm những sai lầm của mình.
- Lâu rồi tớ mới lại thấy cậu vui như thế, James ạ. Đôi lúc anh bị đau cổ hay thấy đầu mình đau buốt, và anh bắt đầu cảm thấy dường như không thể đảm đương nổi công việc hiện tại. Mọi chuyện rối lên như tơ vò!
Jessica có thể làm được thì bây giờ cô ấy vẫn có thể hoàn thành việc này. Đã lâu rồi, James chưa có được kỳ nghỉ cuối tuần nào vui vẻ như thế. Thậm chí, tớ còn chuẩn bị trước những gì mình định nói: "Tôi rất thất vọng, Jennifer ạ.
Và giờ về nhà của anh lại tùy thuộc vào mức độ hoàn tất những công việc quan trọng cần giải quyết trong ngày hoặc khối lượng công việc còn tồn đọng trong ngăn hồ sơ. Và những băn khoăn đó càng khiến anh thêm mệt mỏi. Anh bắt đầu có cảm giác như đang đứng trước tòa và bản thân anh không thích tình cảnh này chút nào.
Một lần nữa, James lại bước đến bên chiếc bảng trắng. Mặt khác, anh cũng nhận thấy khối lượng công việc đã giảm bớt. James đứng dậy, bước đến bên bức tường và sửa lại khung ảnh chiếc cầu
Và điều kỳ diệu hơn cả là hai cậu con trai đầu lòng của hai gia đình này đều ra đời vào cùng một ngày, trong cùng một bệnh viện, và hai bà mẹ đã nằm cạnh giường nhau! Và trên hết là anh phải đánh giá đúng năng lực của từng nhân viên, tuyển dụng bổ sung nhân lực, xử lý các trường hợp buộc phải cho nghỉ việc, và làm cả những việc anh không thích chút nào - đó là kỷ luật các nhân viên của mình. Anh mỉm cười khi nghĩ đến Jones - một người anh họ, một người bạn, và cả một người thầy tuyệt vời của anh!
Thật ra, chẳng phải họ phụ thuộc vào nhau đến mức có cùng mọi chọn lựa. Khi đọc lại những điều mình đã viết trên bảng, James chợt nghĩ đến những vị giám đốc trong công ty - những người cũng có thể đang gặp phải khó khăn như anh. Thậm chí, tớ còn chuẩn bị trước những gì mình định nói: "Tôi rất thất vọng, Jennifer ạ.
Nhưng đến hai ngày sau thì tớ không thể im lặng được nữa. Cậu ta cũng đã làm rất đúng. - Còn làm gì được nữa kia chứ? Bọn tớ cùng ngồi lại để bàn bạc công việc một cách kỹ lưỡng hơn rồi bổ sung những yêu cầu về thời gian.
- Biết làm thế nào được, - Jones phá lên cười. James cảm thấy nhẹ nhàng hơn khi hiểu rằng khó khăn của mình rồi cũng sẽ có giải pháp khắc phục. Bản thân James cũng biết là lần này anh sẽ thành công.