Thực sự là bác rất bực vì cháu không tôn trọng mọi người. Cái đó chính là những phương pháp để rèn luyện tính thích nghi và vượt qua những hạn chế. Thế rồi, cuộc sống trở nên sôi động hơn mọi ngày.
Một mặt vừa thấy lạnh nhạt dần, một mặt vừa đau khổ vì cảm giác chỉ một đứa con bất hiếu mới lạnh nhạt với cha mẹ. Em có thấy Đankô hối hận khi trái tim bị người ta dẫm nát không? Anh chẳng phải là Đankô nhưng anh tôn thờ Đankô. Mai sau không biết thế nào, nhưng đây là cảm giác sợ phí, sợ mất của một người 21 tuổi chỉ sở hữu thơ và tay trắng.
Này thì… nhìn sân trường đầy sỏi đá xi măng-thấy lòng cũng cỗi cằn như thế… Có lẽ bạn đã rơi khỏi giấc mơ trước. Bị điểm kém chẳng hạn.
chờ cô giáo dạy thêm tiếng Anh trong những buổi trưa cánh đồng ngập nắng đầy châu chấu cào cào và những mương nước ăm ắp cá Họ đã hy sinh, điều đó đem lại lòng biết ơn. Vẫn chứng nào tật nấy.
Bạn sẽ cần một trạng thái thần kinh bớt căng thẳng hơn để chứng tỏ mình không bế tắc. Sự tranh luận lấy cơ sở phân định thắng thua là tuổi tác và thứ bậc. Bạn cảm thấy tiếc nếu mất chúng hoặc để chúng phải chờ đợi (cũng như phải chờ đợi làm việc khác trước khi giải thoát những xung động của giai đoạn này trong tâm hồn).
Lắng nghe sự biến chuyển của trạng thái. Cũng có cớ để thôi viết. Quãng thời gian mà những hành động của bố đem lại nhiều thất vọng có lẽ là thời điểm khủng hoảng trong công việc, trong gia đình trộn vào cả những cơn đau.
Trước đây tôi sợ sự ra đi của mình làm họ đau đớn, hoảng loạn. Tùy theo tâm tính người mà cát thường dồn về bên thiện hay về bên ác. Tôi ngồi đây, chẳng làm gì cả, chẳng bán mua gì cả, tôi đợi cô tôi.
Tôi nói câu tôi từng nói với mẹ: Hai năm nữa thì teo rồi ạ. Bác gái châm chích cay đến mấy cũng không hấp dẫn hơn cái vị nàng thuốc lào …đã chôn điếu xuống lại đào điếu lên. Tôi cúi đầu, mở cuốn anbum trên bàn, lật đi lật lại.
Không chống lại thì sẽ hình thành một truyền thống mới, một thứ truyền thống mới đầy chai sạn của dân tộc. Trên mặt đất nhờ nhờ bàng bạc, còn dăm giọt loang lổ vương lại. Tôi đã viết cái truyện Mất và tôi cũng tính hoài đến những chuyện như thế này, chẳng bất ngờ nếu xảy ra.
Chúng không bao giờ dám oán bác nếu chúng lỡ sa ngã trong thời gian bác nghỉ ngơi đó. Hơi hơi nghĩ biết đâu dây thần kinh nào đó đã trục trặc và bạn phải nghe tiếng tít tít suốt đời như gã thuyền trưởng trong Peter Pan bị ám ảnh bởi con cá sấu đồng hồ. Nhân cách chứa đựng không ít tố chất tài năng.