Đời sống đầy đủ hơn, vui vẻ hơn nhiều. Ông tin chắc thế nào cũng chết trong phòng và xác sẽ vùi sâu dưới tuyết. "Ngón tay của định mạng khi đã viết rồi thì biến mất.
Tôi than thân trách phận của vì tôi đã sống nhiều năm đầy hạnh phúc với nhà tôi, rồi thình lình nhà tôi mất. Thế là tôi nhảy phắt dậy, khóa vòi hơi và mở cửa. Lòng nhớ ơn là một đức phải được bồ dưỡng; vậy ta phải luyện tập cho con cái ta cái đức đó thì chúng mới có được.
Ít bữa sau, bác sĩ kêu điện thoại cho hay cháu đã qua cơn nguy. Một hôm, một đứa bạn gái lớn giựt nón tôi đang đội, đổ đầy nước vào, thành thử chiếc nón hư. Chúng ta đâu có thì giờ để gây lộn suốt nửa đời người.
Ở chỗ kiếm được ít huê hồng quá, không xứng với công vất vả đi chào khách. Mặc dầu ngủ rất ít, ông vẫn khoẻ mạnh và đủ sức làm việc nhiều cũng như bất cứ vị luật sư trẻ tuổi nào ở Nữu Ước. Và từ khi nhận chân được điều này, tôi hết bệnh luôn tới bây giờ".
Tôi đã thí nghiệm phương pháp ấy, thiệt hiệu nghiệm. Tuy sinh sống trong cảnh bần bàn, nhưng từ nhỏ, ông đã rất ham mê đóng kịch. Ông khoảng lục tuần mà các hãng bảo hiểm nhân mạng tính rằng trung bình chúng ta còn được sống khoảng 2/3 thời gian từ bây giờ cho đến khi ta còn 80 tuổi.
Chắc bạn tự hỏi sao tôi lại đề cập đến vấn đề chống mệt mỏi trong chương nói đến chống ưu phiền. Đó là phương thuốc rẻ nhất ở đời - mà cũng thần hiệu nhất nữa. Vợ chồng tôi có lần ăn tiệc nhà người bạn là anh John ở Chicago.
Tôi cám ơn Chúa đã cho tôi ăn nhiều lễ Giáng sinh rực rỡ, giữa gia đình đầm ấm, hồi thơ ấu. Trong 8 năm vừa rồi, tôi đã đọc hết những sách, báo cũ, mới mà tôi có thể kiếm được bàn về vấn đề diệt ưu tư. Ông được biết hoan lạc chính bởi ông phụng sự một lý tưởng cao cả và ý nghĩa hơn cái đời sống đáng lẽ rất tầm thường của ông.
Tôi biết một ông nọ trước kia bán xà bông cho hãng Colgate cũng thường đòi được người ta chỉ trích mình. Vì chúng tôi tuần tự theo một con đường hợp lý để tới một kết quả hữu lý. Bạn chẳng làm được gì cả, nhưng về nhà, bạn thấy mệt, đầu như búa bổ.
Cô ta mệt mỏi vì cô chán ngán công việc, có lẽ chán ngán cả đời sống. Ba trăm rưỡi năm trước, ông Francis Bacon đã có lý khi ông nói: "Triết lý nông nổi hướng óc loài người tới chỗ vô thần: nhưng triết lý sâu xa lại đưa ta tới tôn giáo". Tôi biết! Tôi biết vậy!! Tôi biết chắc vậy!!! Tôi đã mục kích cả 100 lần những sự thay đổi không sao tin được.
Đừng tin họ! Chỉ có một số ít công ty lương thiện thôi. Và khi thấy không thể trách móc hay doạ dẫm, đay nghiến để họ thường lại thăm mình thì bà "lên cơn" đau tim. Tụng niệm tức là cầu ở Thượng Đế nguồn khí lực vô biên để tăng khí lực của ta.