"Từ hồi đó, ông đã kiếm việc cho nhiều hướng đạo sinh của chúng tôi mà cha mẹ nghèo. Tôi cho chiến tranh là một canh bạc, và những người cao nhất cũng có khi thua". Nhưng hoàn cảnh nó thiệt là trái ngược.
Nhưng ông làm bộ quên không gởi tiền. Và Thánh kinh có nói rằng: "Con bố thí tức là cho Cha vậy". Một lần bà phỏng vấn một anh chàng nổi tiếng có nhiều vợ, đã chiếm được trái tim - vả cả vốn liếng nữa - của 23 người đàn bà.
Tôi cho mời từng người vô phòng tôi sau khi suy nghĩ kỹ về công việc họ đã giúp tôi trong cả mùa đông, tôi nói với họ như vầy: "Ông Smith, ông đã đắc lực giúp chúng tôi (nếu quả có vậy). Sau cùng, muốn cho yên chuyện, công ty phái một sứ giả khôn lanh nhất lại thăm con "ác là" đó. Một hôm gặp Pullman, ông chào: "Chào ông Pullman, ông có tin rằng hai đứa mình đều điên hết không?".
Xin bạn đừng ngại rằng nói như vậy mà không thành thật đâu, vì nếu ở vào địa vị người khác, tự nhiên bạn cũng sẽ hành động như họ. Bà góa và giàu đó, đã không trẻ, không đẹp, cũng chẳng tài hoa gì. Tới nửa đêm tôi xin phép ra về.
Nếu người chồng nào cũng đỗi đãi với vợ cách đó thì đâu có nhiều vụ ly dị như vậy? Bạn có muốn biết làm sao cho một người đàn bà mê bạn không? Cái đó mới tài! Không phải bí quyết của tôi đâu, mà của bà Dorothy Dix. Không phải chỉ các danh nhân mới thích được người ta nghe mình nói đâu; về phương diện đó, thường nhân cũng như họ. Làm không được, thì ta sẽ thui thủi trên đường đời.
Người ta nhắc cho nó rằng: "Má không muốn cho con như vậy nữa". Đặt những câu vấn làm sao cho tự nhiên người ta phải đáp "có". Lời cầu xin cuối cùng của ông là đừng để ông thấy mặt vợ ông.
Người Trung Hoa thiệt khôn. - Nhưng, tôi tiếp, ví thử chẳng may ông thình lình quy tiên, thì chắc ông cũng muốn cho số tiền ông gởi chúng tôi sẽ về một người bà con thân nhất chứ? - Chắc chắn vậy, ông ta đáp. - Vâng, tôi thấy những con gà ấp của bà tốt quá, giống gà tàu phải không, thưa bà?.
Thế là tôi đã nhận được một tiếng "Phải" rồi. Tôi ngắm nghía, thán thưởng và xin ông kể cho nghe vì những đại sự mà ông đã phát nó ra". Đứa nhỏ khóc, la, chạy về mách má.
Tự thấy cái quan trọng và uy thế mới của mình, anh hài lòng và tiếp tục làm không phàn nàn chi hết. Cho con chó chạy lại đàng xa kia đi, cho khuất mắt tôi. Đã khai số tiền đó thì phải đóng thuế".
Xin bạn nghe chuyện nhà viết tiểu thuyết Hall Caine. ít ngày sau, ông Chamberlain nhận được tấm hình với chữ ký của Tổng thống gởi biếu và mấy lời cám ơn một lần nữa. Khi chúng tôi lại ngồi trên một chiếc ghế dài, bà ta cho hay rằng mới ở châu Phi về với chồng bà.