Những hình ảnh đã nguội. Tôi lẳng lặng ra về. Đừng nhầm bạn với tôi.
Lấy 2 cái chìa khóa tủ để đồ, 2 cái khăn tắm. Bác hát đến lần thứ tư hay thứ năm gì đó thì bạn dặt dẹo dậy đi vào nhà vệ sinh. Tôi làm độc giả cho tôi.
Chuông điện thoại reo. - Ông cụ tôi bị liệt toàn thân. Con người? Họ là ai? Đồng chí công an ấy, người trông xe kia.
Ví dụ anh ta sẽ tự bảo mình điên khi đứng giữa đường hét Đờ mẹ bọn tham nhũng lúc thấy một gã như vầy đi qua. Không thích nhưng vẫn lạc vào bởi đó là một phản ứng thật, dù ở một cấp độ xoàng. Tôi khóc vì bác tôi, và rất nhiều người lớn khác, có lẽ không bao giờ còn có ham muốn đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet để thấy những triết lí sống, những động lực sống, những bài tập sống không thiếu trong đó.
Mẹ tôi nói chuyện với một người phụ nữ về thủ tục tiếp nhận tôi. Nỗi chán chường của tuổi trẻ sau bao nhiêu năm đóng băng lại và giờ tan chảy. Nhưng cô không muốn giấu anh mình có một đôi mắt rất gian nên cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Sự hòa giải thường thành công chỉ khi xuất phát từ nỗ lực của thiểu số và sự tha thứ của số đông. Hơn nữa, trong bình dân ẩn chứa thiếu gì tầm cao không có cơ hội được tưới nước vì bị che khuất bởi chính cái vòm chung chung thấp thấp ấy. Thế là chúng ta tha hồ lo đối phó với miếng cơm manh áo, tha hồ lo đối phó, dập tắt khao khát của nhau.
Mới đó mà tôi đã định chơi trò đấu giá. Anh họ tôi cũng làm cảnh sát, thi thoảng đến phường anh ấy chơi tôi có đọc thấy những điều Bác Hồ dạy lực lượng công an, cảnh sát nhân dân: …Đối với dân phải lễ phép hòa nhã… Trong công việc phải cần kiệm liêm chính… Vậy mà, ngay trước mắt tôi thôi, có một ông vừa bị giam xe, một chú gọi lên gác giải quyết, lúc sau, có chú xuống mở khóa cho ông ta về… Lúc thấy xe của các chú, tôi đã định đi ngay.
Cũng chẳng có gì lạ kỳ để tả. Hai anh em kéo co vài lần bỗng bạn thấy mình không thấy mặt ông anh. Các anh các chị chưa bao giờ dám nói dối bác.
Mình không thích từ vàng nghĩa vật chất. Và vì thế lại càng khó điều tiết sinh hoạt của mình. Đó là một quá trình lao động và tích lũy ròng ròng của trí tưởng tượng.
Bon chen với người khác và bon chen với chính mình. Thôi, không cần lăn tăn cho mệt. Như thế là lập dị, là thiếu khoa học, không hòa cùng nhịp sống với mọi người.