Nhưng nói thế nào thì nói, thế giới này vẫn thừa mứa vật chất và cám dỗ để dụ dỗ loài người đừng tuyệt vọng (hẵng chưa cần tính đến tình yêu thương tồn tại tự nhiên). Cũng dễ hiểu, đã bon chen thì mấy ai còn sáng suốt. Đúng là đồ trẻ con phải làm ông cụ non.
Bạn không định làm một tấm gương hoàn hảo. Hôm trước dám nói dối mẹ, trốn học mà bảo không có giờ lên lớp… Bây giờ mẹ chỉ nói bóng gió thôi. Tôi lại quên lũ ý nghĩ xếp hàng chờ đến lượt rồi.
Nghĩ cả đến chuyện có thể một người nào đó trong giây phút trăng trối bảo bạn: Hãy hứa với ta con phải có được mảnh bằng đại học. Cái khoảng an toàn mà người ta không còn tôn trọng nhau chính vì những giới hạn nhận thức đó. Các em nhỏ nếu lỡ đọc thì không nên tự hào vì mình biết ngoáy mũi như tôi.
Em bảo con không lo nhưng mọi người cứ lo cho con, lo con bị tai nạn hay có sự vụ gì. Nhưng nhà văn đọc được trong mắt nàng: Đừng giấu em điều gì anh nhé. Dần dần, tôi đâm ra còn lảng tránh chúng và giữ vẻ đạo mạo đầy cổ hủ.
Những cái cảm giác mà được coi là thực chất nhất của hiện sinh. Tôi muốn gặp ông cụ. Nhưng bác ơi, cháu phải sống để bác không phải làm thế.
Cũng có thể gọi là sáng hôm sau. Giữa quãng ấy, nó còn vận động. Đến lượt máy treo ngược người.
Mà muốn vào có phải dễ đâu, phải có người quen giới thiệu. Mà trong giai đoạn ấy, biết bao con người vô tội và đầy tài năng đã không còn cách nào khác phải làm những tấm ván lót đường. Và biết đâu, đồng chí ấy sẽ tâm sự với mình nỗi buồn khi ngày ngày phải còng tay những đứa trẻ già chát và hận đời mới chỉ bằng tuổi đứa con thứ hai của mình.
Tôi đã những tưởng họ sẽ trao quyền tự định đoạt cho mình sau khi đọc nhưng hoá ra vì những điều đó mà họ càng không muốn tôi viết. Có lẽ chỉ viết đến đây thôi. Có lẽ mọi người đều ít thời gian bên cha mẹ.
Chỉ có một cái cẳng chân hình trụ ngắn hơn chiều dài cái xương sống đèn độ một phần ba. Người bảo nghệ thuật là khó hiểu. Tích trữ một khả năng kiến giải, phân tích tàm tạm để mổ xẻ vấn đề.
Bác trai điềm đạm giải thích, phân tích. Lần sau rút kinh nghiệm nhé. Người ta sẽ ngạc nhiên trước sự phi thường của bác với khối lượng công việc đồ sộ mà bác gồng gánh và giải quyết ổn thỏa.