Ta chờ ai đó đến hỏi ta. Tại sao hôm nay cháu không đi học? Cháu mệt ạ. Cái đó sẽ làm chị gặp nhiều gian nan trong cái nghề này.
Hôm đầu đến ngủ nhà bác, bạn cũng nghe cái tiếng ấy, khác với các loại chuông khác, mà không biết là cái gì, cứ tưởng mình mơ. Ông bảo: Em nói tiếp đi. Cái thùng rác lở loét hơn.
Như thế vẫn chưa đủ cho một con người. Người ta chẳng ngược đãi ông nhưng cũng chẳng tôn vinh ông. Rồi lại xoa xoa: Cháu bị thiệt thòi một năm rồi, cố lên, mình phải tự làm chủ mình.
Theo cách mà bạn lựa chọn. Người lớn thật buồn cười. Đôi lúc tôi cũng rờn rợn mấy thứ dự cảm vu vơ của mình.
Nhưng bạn lại không đủ thời gian lưu tâm đến những công việc bình thường. Hai lần đại bác bên dưới bắn ngược lên: Khẩn trương lên nào. Ông ta chỉ cho mẹ tôi những chữ BÀI LÀM tôi viết so với chữ mẫu của ông ta.
Tôi không tự hỏi giờ này ở nhà bác mọi người không thấy tôi về sẽ làm gì. Rồi lại đây ngủ bên em. Lúc thì một vài tháng mới đến một lần.
Khoảng giữa bồn hoa và bà già thùng rác là vỉa hè. Tôi bảo vâng, chắc họ chế tạo thế nào để có cái mùi chữa bệnh gì gì. Thêm nữa, sự khúc chiết là cái hắn đang muốn.
Thật ra, một ngày của bạn không dài. Nàng nằm nhớ người yêu cũ. Nếu tôi không nhầm thì trong đầu các chú không hiếm những ý nghĩ như thế này: Cái lũ choai choai toàn đứa mất dạy.
Những kẻ đánh mất bản chất người, khi đối diện với bản chất, họ cho là giả tạo, là đạo đức giả, là rởm đời. Trên đầu hộp dầu cá là một con cá sấu lưng xanh bụng vàng mà mỗi lúc lên dây cót, nó đi cà giật và trông khá thật. Hót nhiều cũng không hay lắm.
Có thể thanh minh rằng mình không chạy thì kẻ khác cũng chạy? Không đúng. Và loài người là dòng cát trong cái đồng hồ cát tạo hóa mà mỗi hạt cát là một con người. Kẻ thắng thì làm gì đó với bàn cờ tan hoang.