Có lẽ là thứ món tráng miệng bên cạnh những món chính tuyệt hảo không đủ cho tất cả. Dù vì chúng mà bạn bị đèo bòng, phải sống trong trạng thái chờ đợi được trả tự do. Xuống nữa đến cái cổ họng độ này đôi lúc đau rần rật.
Họ cảm ơn một cách khách sáo hoặc im lặng như không có chuyện gì xảy ra. Tôi chìa tờ đơn trước mặt cô ta: Cô xem hộ em. Chẳng có ai tin và chẳng biết tin ai.
Có những lúc tổ chim bị gió thổi xuống. Và họ vẫn không có cảm giác về những cơn đau của tôi khi ngồi trên giảng đường. Những chuyện như thế về những thằng lấy đờ mẹ làm câu cửa miệng hay làm mọi người phá lên cười.
Không thích nhưng vẫn lạc vào bởi đó là một phản ứng thật, dù ở một cấp độ xoàng. Đi một mình được đã đành nhưng mấy ai không ăn bám vào bình dân. Họ bảo: Cháu nói thế là nói xằng.
Thật ra, lúc này tôi mệt mỏi. Mà chắc gì bác đã biết được chuyện gian dối của bạn. Bắt đầu nghe những tiếng động khác.
Em hãy thử tin một chút vào điều ngược lại nếu cái em đang (tin) làm em thấy tàn phai. Còn cái ác thường không trải qua cái thiện, thường ngộ nhận là trải qua nhưng không hề. Cháu bảo mẹ lúc nào cũng coi con như trẻ con, con lớn rồi, mẹ không phải lo.
Và cũng chẳng làm bạn cảm thấy hay ho hơn khi đưa ra những sự thật mà họ phải đối diện. Có khi lại còn lòi đuôi ăn vạ. Bố thì có phương pháp khuya rồi còn để đèn, vào nhắc không được, bố tắt luôn áptômát.
Như Tần Thủy Hoàng chẳng hạn. Hai là bạn viết cái chuyện này. Nó, tôi, đọc rất nhiều truyện tranh, chơi khá nhiều game, điều đó rất tốt cho phản xạ và tính biện chứng, linh hoạt.
Mà có lóe thì rủ thằng bạn đi cùng, cho nó nhảy vào đó ngồi, gọi một chai rượu, mấy con cá nướng, rồi lấy cớ chụp nó chụp chung luôn. Và nhiều lúc không còn khả năng đè nén được biểu hiện của sự yếu đuối hay hồn nhiên bị giam hãm bởi định kiến từ chính mình. Như tiếng chuông cố chui lên khỏi mặt đất.
Không háo hức khi bước vào và không nuối tiếc khi bước ra. Bởi bạn là người sòng phẳng. Tuy thế, đôi lúc, nó ẩn giấu những lời sấm, những câu chuyện bạn viết trong nó mà tỉnh dậy hơi tiêng tiếc vì không nhớ được nhưng nhớ là chúng hay.