Bây giờ thì chúng tôi sống trong một thế giới khác. Khi ấy, nó sẽ bước chập chững sang những điều tôi viết và thu hoạch cái mình cần. Mà thản bởi vì lòng cần thản.
Mẹ khóc vì đau nhưng cũng nhẹ đi thôi. Lúc đó, họ sẽ thấy sự tù túng và bất lực. Hơn thế, tôi thương nó… Những dòng suy tưởng ấy chắc chảy tràn trong bác.
Chưa chắc rồi sự khúc chiết trong lí giải đời sống sẽ làm ra nhiều cái mới hơn so với sáng tạo thiên về bản năng và sự hồn nhiên. Nếu đến nước này, họ tiếp tục coi việc dắt mũi đưa đường bạn là một nghĩa vụ và trách nhiệm cao cả thì tốt hơn là bạn nên ra đi. Khóc không phải chỉ vì giận dữ mà còn vì mình hèn.
Bạn có thể nhập vào lửa mà xuyên qua chứ. Nhưng viết ra thì như lặp lại một nỗi đau lờ đờ. Nếu họ chưa đạt đến tầm cao, chả nhẽ cứ bỏ mặc họ mà đi một mình.
Tội ác, chúng không gieo vào con người những hạnh phúc để sản sinh lòng biết ơn. Có người cúi mặt bấm di động. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ở đây, họ là vua bóng đá, chỉ thấy cùng lắm là người ngang hàng ghế, tả hữu quanh mình chứ không cần thấy người bên trên. Một tuần đi học có hai buổi cháu không thể nói là mệt được. Mọi người đang chờ cơm tôi ở nhà.
- Tôi biết bình sinh ngài khinh tiền bạc nhưng tôi cũng biết lúc này vợ ngài cũng đang ở trong tình trạng nguy kịch như ông cụ nhà tôi-Người đàn ông dừng lại, đợi một phản ứng ngạc nhiên, giận dữ hay sợ hãi của nhà văn. Cả những trận bóng ném thằng em thi đấu nữa. Bây giờ có bảo tớ là đạo đức giả cũng chả mấy ai bắt chước đâu.
Cát là tâm luân lưu giữa hai khoảng đó. Tôi đang làm cái việc đỡ cho các nhà nghiên cứu mình về sau. Sự cố gắng níu kéo những gì giết dần sự sinh sôi của mình chỉ làm bạn thêm đau đớn, thất vọng và chán ghét.
Đó là, cháu chả bao giờ thấy mình thiệt thòi gì cả. Cuộc đời bác không đơn giản thế, bác còn tạo ra, nuôi dưỡng và giúp đỡ (cũng như nhào nặn) những con người mà sự bù trừ không đủ trí tuệ để tính toán. Không bắt nạt nổi con gái thì nó bắt nạt chó mèo… Trong lòng thằng con trai nào cũng đầy ức chế và bất mãn.
Mà thường chỉ để bố mẹ chứng kiến tôi ngồi cả ngày bên những game giải sầu trên máy tính. Mẹ: Con vẫn uống thuốc đều đấy chứ? Tôi: Im lặng. Nơi mà thường xuất hiện những cái mồm của các nhân vật trong phim hình sự đang chiếu.