Bác giở cuốn sách ra, vuốt lại từng trang rồi gập vào. Tôi khóc vì cứ phải chống lại sự e ngại động chạm đến người lớn hơn khi viết. Vào ngủ tiếp đi con.
Suốt từ nãy, băn khoăn làm cái thá gì. Dù lúc này mắt không có nước. Thường thì trí tưởng tượng đã nhàm không đem lại nhiều xúc cảm.
Xin lỗi nhé, buồn ơi. Mà tôi chỉ cần những người biết điều. Hy vọng là bạn còn cơ hội sống để có thể nhận ra.
Họ bảo: Cháu không được để râu, đến ông và các bác còn không để mà cháu lại để. Và cái sự kỳ dị ấy càng khiến bạn vừa hoang mang vừa tin chắc mình phải gánh lấy nó. Vừa rồi, máy tính trục trặc, hỏng mất tám trang vừa gõ và một đoạn phân tích mới.
Phải tập trung vào học. Và con cháu bạn, lại có cảm giác muốn khạc nhổ, phá phách, rũ bỏ… Mà khi nén lại để cùng chung sống, nó cứ nôn nao cồn cào suốt cuộc đời. Bây giờ, hãy trở lại là bạn.
Nhưng mà chả tin được anh bác sỹ này lắm. Lại bon bon trên đường bụi với khuôn mặt mới. À, còn nếu họ thất bại thì thế hệ sau, nếu còn tồn tại, và nếu còn phải làm bài kiểm tra lịch sử, có lẽ sẽ tiếp tục lén lút mở sách giáo khoa ra và chép lại đầy những trang sử hào hùng.
Ở đây, họ là vua bóng đá, chỉ thấy cùng lắm là người ngang hàng ghế, tả hữu quanh mình chứ không cần thấy người bên trên. Không chung chung như những nhà mị dân. Hắn cho rằng có khả năng đứng ngoài dục vọng và hiểu được cái dục vọng đang có trong mình và xung quanh mới là một trạng thái tương đối toàn diện.
Cũng như từng không thích nhiều sự không nhất quán của mình. Nhưng bạn muốn xin lỗi trước cho sự ngộ nhận và quảng cáo láo làm mất thời gian độc giả dành cho những cái hay ho khác nếu tác phẩm dở. Có lẽ câu nói đó còn vì nhiều dồn nén khác.
Nhưng lâu không cười thì đáng sợ lắm. Dù tôi sẽ dạy dỗ nó tốt hơn và đem lại cho nó nhiều hạnh phúc hơn. Cảm giác như không thể lành lại được.
Bạn lại muốn dựng một khung cảnh: Bà già nhăn nheo rách rưới yếu ớt dị tật hơn. Giữa guồng quay, con người ai sẽ dừng lại và dành thời gian cho nhau. Ta có thể giải thoát cho người đàn ông đó khỏi đau đớn và lũ con đốn mạt.