Vừa đi bộ với bác bạn vừa hơi bực. Tốt hơn là kể theo cách mà bạn đang. Như cây bút không mực viết hoài lên trang giấy trắng.
Một kiểu hăm doạ của trẻ con. Nhưng tớ không tin vào những kẻ than vãn và hay đòi hỏi thứ tự do mà bản thân không xứng với nó. Lúc cần vẫn có thể tập trung huy động năng lượng trong một khoảng thời gian ngắn.
Tôi thường cảm thấy đau vì điều đó. Con nó thì sinh ra trong đó. Vừa nãy bác bảo hôm nay phạt cháu không được về.
Có lẽ bạn đã rơi khỏi giấc mơ trước. 000 đồng, bớt 1000 còn 34. Chẳng biết còn mấy dịp thế này.
Bây giờ, đầu óc không đủ năng lượng để phân tích rõ ràng, tạm gộp nghệ thuật và sáng tạo là một vậy. Nháy: Chiều đi đá bóng. Tôi từng (và vẫn luôn) phân vân, mặc cảm trong cảm giác lợi dụng nghệ thuật.
Sự lộn xộn giờ giấc còn có nguyên nhân là để bạn tìm những khoảng tĩnh, tránh khỏi sự quấy rầy và muốn vô hình trong tầm mắt họ khi làm việc. Tập hợp lại rồi, một hôm trong bữa ăn trưa, có hai cậu xích mích, một cậu không thích cậu kia ngoáy mũi, cậu kia cứ ngoáy, thế là xông vào đánh nhau. Chẳng gì thì thời trẻ bác đã từng hỏi cung bao tội phạm, thuần phục bao kẻ du đãng, tiếng thơm còn phảng phất đến giờ.
Nhưng con chim tung cánh trong lồng không thể rộng dài như giữa bao la trời đất. Ba bố con đèo nhau về trên con đường cao tốc đông nghẹt. Bóng đá nữ thì bảo: Ôi toàn anh như con trai.
Ta không phải là tên sát nhân. Nhà văn nhìn thấy trong mắt nàng một vẻ chăm chú tinh nghịch. Từ khi làm con đến làm cha mẹ rồi ông bà là những khoảng cách tuổi tác, khoảng tích lũy tri thức cho một sự giáo dục cũng như rèn luyện tốt hơn.
Mà không tìm thấy trong ấy ít nhiều cay đắng. Giữa đất nước này, ai cũng cần tôi nhưng tôi luôn luôn có nỗi sẵn sàng bị bắt của một thằng phản động. Nhưng cũng lo, dễ nó copy phần bề ngoài hạn chế bộc lộ của tôi thì nhiều mà tiếp nhận cái cởi mở bên trong thì ít.
Cái giấc mơ của mình không mất. Ông bảo: Em nói tiếp đi. Lại đi lấy của ai đó để trả mình cho bằng được.