Và tôi ảo tưởng có thể cải tạo cuộc đời (có phải chỉ mình tôi ảo tưởng đâu). Trong khi đời đời thay đổi từng giây từng giờ. Vả lại, ở đây còn có mẹ tôi đau ốm, có con gái cả của tôi sắp lấy chồng, con gái út đang nhọc nhằn đại học, con trai tôi chưa vợ, chồng tôi với lại họ hàng, cháu tôi học hành dở dang, cửa hàng tạp hóa thiếu người lo liệu.
Rao giảng cũng là chơi. Cái gì cũng trôi tuồn tuột. Ông chú em bố được trao quyền lãnh đạo khâu tổ chức đám cưới.
Thế là sáng xách xe đi rồi lẻn về nhà ngủ hoặc viết. Để bạn yên và bạn có thể giúp họ rất nhiều mỗi khi bạn có thời gian bên họ. Cái mũi lưỡi trai che sụp bộ mặt.
Với sự mỉa mai những khao khát chính đáng ấy, đời sống của họ luôn vấp phải những thất bại mà họ không dám nhìn thẳng vào. Cố tìm lí do cho có lí do chứ có khi chả có lí do gì cũng thôi thúc phải viết. Bạn lại muốn dựng một khung cảnh: Bà già nhăn nheo rách rưới yếu ớt dị tật hơn.
Hơi hơi nghĩ biết đâu dây thần kinh nào đó đã trục trặc và bạn phải nghe tiếng tít tít suốt đời như gã thuyền trưởng trong Peter Pan bị ám ảnh bởi con cá sấu đồng hồ. Sống dần hoá ra cũng không đến nỗi quá nhát gái. Tôi dẫn ông anh vào chỗ xông hơi.
Cứ như người từ trên giời rơi xuống. Bác đùa lại: Sức cháu có đánh được nó không. Tôi chìa tờ đơn trước mặt cô ta: Cô xem hộ em.
Cái chỉ huy được họ chỉ là quyền lực cao hơn. Sai là vô trách nhiệm. Khó có thể tốt cho đủ, chẳng bao giờ có thể tốt cho đủ, nhưng khi con người quên muốn tốt hơn thì là lúc họ bắt đầu quên nghĩa vụ, trách nhiệm thực tế khi làm người.
Và khi ấy, nó làm người ta rung động nhiều hơn. Giữa đầm lầy thông tin. Ông nâng đôi tay nàng lên và hỏi: Vòng tràng hạt này em dành cho ai đây?.
Và họ chỉ tìm và so sánh những gì phản chiếu chính họ. Tôi ngạc nhiên nếu nó chưa được phát minh. Để có được một dòng suy nghĩ dù chỉ rất đơn giản, rất dễ dàng của tôi.
Từ rất lâu tôi luôn có cảm giác mẹ là người thần kinh mỏng mảnh nên tôi thường chịu trận. Thấy đất nước thật tiến bộ khi vào nhìn thảm cỏ xanh và khuôn viên khá qui củ xung quanh. Ví dụ ngày mai, buổi sáng, vừa gắp sợi mỳ lên miệng, bác từ trong nhà đi ra vỗ vai cười: Ăn phải mời hai bác đã chứ.