Chẳng hạn, trong khi đang nói dối về chiếc xe hơi vừa bị đánh cắp, người đó có thể nhắc đến nó là “chiếc xe” hoặc “chiếc xe ấy” chứ không phải là “chiếc xe của tôi” hoặc “chiếc xe của chúng tôi. Và tiếc rằng anh biết rõ mọi chuyện sẽ như thế nào. Cách chất vấn này thật sự tác động tới tâm lý của đối tượng.
Bất kỳ khi nào bạn muốn người đó thú nhận, tốt hơn hết là hãy tạo ra một cuộc nói chuyện về những hành động của người đó. Những gì tôi sắp kể với cậu là chuyện giữa tôi với cậu thôi nhé! Được rồi. Rút cục, người đó không quan tâm đến việc biết được bất kỳ điều gì.
Anh ta có thể làm gì đây? Khi có mặt bạn, anh ta có thể công khai phạt một nhân viên khác vì đã “mượn tạm” một số vật dụng văn phòng để sử dụng riêng tại nhà. Việc này rất dễ và có thể giúp bạn đỡ bực mình rất hiệu quả. Hãy xem xét những ví dụ dưới đây và lưu ý xem cách nói thứ hai che giấu câu hỏi thật sự của bạn như thế nào.
Cuối cùng, hãy nhớ lại phần thảo luận của chúng ta về sự hòa hợp trong Chương 2. Chúng ta đã xem xét lịch lên giá và giao hàng ba lần rồi. Câu hỏi mẫu 2: “Jennifer, ai làm chuyện này không quan trọng.
Câu hỏi: “Thật kỳ lạ là ở đây cũng có tình trạng “ném đá giấu tay. Anh ta cảm thấy rằng anh ta hoàn toàn trong sạch và lúc này sẽ tìm cách thỏa mãn trí tò mò của mình. Ban đêm, bà ấy sẽ nghe thấy mọi tiếng động trong nhà.
Các chuyên gia phát hiện ra rằng một người nói dối thường sử dụng cái gọi là vạch ranh giới, nó tương thích với mức độ lo lắng của họ. Nó có sức lan tỏa và tầm ảnh hưởng lớn mạnh hơn những gì chúng ta có thể tưởng tượng nhiều. Nó có tác dụng vì khi bộ não nhận được vài thông điệp mà nó xem là trung thực, nó trông đợi những gì tiếp theo – lời gợi ý – cũng trung thực.
Để cho người đó biết rằng những cái được lớn hơn sẽ giúp họ xác lập lại tỉ lệ rủi ro/phần thưởng có lợi cho bạn. Đây là một dấu hiệu tuyệt vời và hoàn toàn đáng tin cậy. Anh thật ngốc nếu nghĩ khác đấy.
Lợi thế lớn nhất của bạn là bạn biết mình đang phải đối phó với loại người nào. Cách duy nhất khiến một người muốn thay đổi chủ đề là khi người đó thấy không thoải mái với các câu hỏi. v… Khi cần phải làm việc gì đó bạn thích làm, bạn gộp các bước vào những nhóm lớn hơn.
Người nào nói dối hoặc che giấu điều gì đó hiếm khi dùng ngón tay chỉ vào ai đó hoặc chỉ thẳng trước mặt. Những gì bạn thấy chỉ là một nụ cười “đầu môi,” không phải là một nụ cười thoải mái tỏa trên cả gương mặt. Anh ta chẳng hề giận dữ.
” Hoặc khi một ai đó được hỏi: “Anh có ăn cắp khi làm công việc mới đây nhất không?” và người đó đáp lại: “Không, tôi nghĩ ăn cắp là điều xấu xa nhất. Và đó là một sự thật không thể phủ nhận về vấn đề dối trá. Người đó sẽ không chỉ trỏ tay vào người mà mình đang cố thuyết phục.