Hoàng đế Nã Phá Luân đệ tam khoe rằng dù việc nước bề bộn mà ông vẫn có thể nhớ tên mỗi người ông đã gặp. Đứa nhỏ cao lên được vài phân, nở mũi, đáp: "Tôi muốn mua một cái giường". Roosevelt được quốc dân bầu làm tổng thống.
Bà nó hứa mua cho nó một bộ nếu nó hết đái dầm. Ông làm cách nào? Ông cho riêng anh ta một phòng giấy với một tấm bảng treo ở cửa đề tên và chức mới của anh. Nhưng Hoàng đế nói: "Có cần chi điều đó".
Như vậy khỏi phải chạy lại nhà người ta để rồi chỉ nói về dự định của mình, ý muốn của mình mà luống công vô ích. Emerson muốn dụ một con bê vào chuồng. Ông có thể trở về Philadelphie.
Trái lại, phải dùng lời lẽ ngọt ngào và tấm lòng thân mến, rất ngọt ngào và rất thân mến. Nhưng tôi sẽ tin chắc rằng ông là một người giữ lời cam kết". Xin bạn nhớ rằng người viết bức thư đó làm trọng mãi (mua bán chứng khoán) ở thị trường chứng khoán Nữu Ước một nghề khó tới nỗi 100 người thì có 99 người thất bại.
Tôi tính thử làm càn một lần nữa xem sao. Ông về nhà bình tĩnh hơn và muốn tỏ ra công bằng với chúng tôi, cũng như chúng tôi đã công bằng với ông, ông lục giấy tờ của ông ra, kiếm thấy toa hàng đã thất lạc và gởi trả chúng tôi mười lăm mỹ kim với vài lời xin lỗi. Khi khách khứa tới thì trên bàn trưng đầy bông hồng rực rỡ.
Bạn làm cho họ vừa lòng thì họ sẽ sùng bái bạn. Chúng ta đều khát những lời khen chân thành mà than ôi! ít khi người ta cho ta cái đó. ở bên đó, ông bà có săn thú rừng không?.
Ngồi sau chiếc bàn làm việc, ngậm điếu sì gà lớn trong góc miệng, mỗi lần trông thấy mặt Amsei, ông ta nói như chó sủa: "Hôm nay không mua chi hết. Đó là quy tắc thứ 7. Nhất là những người bán hàng thường mắc tật đó nhiều lắm.
Không phải anh ấy diễn kịch đâu. Có gì vô lý bằng bắt một đứa nhỏ ba tuổi có quan niệm của người lớn ba chục tuổi? Sau người đó tự hỏi: "Thử coi xem cái gì làm cho nó thích? Nó muốn gì? Nếu biết được nó muốn gì thì mình sẽ có thể khiến nó làm cái mình muốn được". Hãng ông Amsel đang điều đình để mua một chi điếm mới ở làng Queens, tại Long Island.
Hồi ông Théodore Roosevelt còn làm Tổng thống, ông thú rằng trong trăm lần, ông chỉ chắc xét đoán đúng được bảy mươi lăm lần là nhiều; khả năng của ông không thể hơn được nữa. Thất vọng, người bán xe lại hỏi ý những bạn theo học lớp giảng của tôi. Bà nói thêm: "Biết bao chiếc thuyền tình chở đầy hy vọng mà sau cùng phải tan tành dưới chân mỏm đá bến Reno, chỉ do cái thói vô ích và tai hại vợ chồng chỉ trích lẫn nhau".
Người ta bán cả ở đầu đường. Một cuộc đời ngày ngày cân thư, bán cò, biên chép như vậy tất nhiên không thú gì hết. Rút cuộc, tôi xin ông ấy cho biết điều gì, ông cũng vui lòng cho biết hết".