Có bon chen bẩn, ác. Tôi đang tự hỏi mình sẽ làm gì sắp tới. Và khi mọi người đang ôn thi thì bạn đang viết và đang chết.
Làm sao vẽ được tiếng kêu răng rắc ấy hở mày? Ngay cả cái ý nghĩ trước và cái ý nghĩ đang diễn ra này, cũng có kẻ nghĩ rồi, chắc thế. Người bảo nghệ thuật là giản đơn. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc bạn khó có thể dùng cái máy vi tính của chị út để gõ nốt câu chuyện này.
Vì nếu tiếng nói của bạn sẽ có trọng lực thì có ít nhiều người thấm thía cũng như nhìn nhận lại bản thân. Nhưng không hiểu sao, vẫn chưa có được trạng thái thoải mái và hăng say. Thêm nữa, chưa mấy ai biết đến bạn.
Ban đầu giận bố mẹ làm tôi nhục. Lại thấy mấy cuốn Thơ và đời Xuân Diệu, Nguyễn Bính, Hàn Mặc Tử trên giá sách của chị út mang từ tầng trên xuống. Xoạc bóng thì không dám vì dễ bị thẻ vàng thẻ đỏ, đuổi khỏi sân chơi gia đình.
Họ chiếm tỷ lệ một trên hai lăm khán giả, hoặc một trên năm mươi gì đó. Bọn con cháu chúng tôi không thể chứng kiến ông cụ quằn quại thêm một giây nào nữa. Tuỳ theo hành động của đứa nào chỉ có thú tính, đứa nào còn tình người mà tôi chém bằng lưỡi dao hay bằng sống dao cho đau buốt mà tỉnh ngộ trong cảm giác sợ hãi khi đứng vào hoàn cảnh của kẻ bị tàn sát.
Đi đâu phải báo để mọi người không phải lo. Dù sao tôi vẫn không thể không e dè dư luận. Nhưng đặt mục tiêu rồi.
Ừ thì mỗi người có một góc nhìn riêng nhưng tả thì cũng ngại lắm. Vài lần trước, bố đưa giúp tôi, chỉ thấy phản ứng làng nhàng. Và với đòi hỏi của thời đại, như vậy mới có thể coi là bình thường.
Tôi quệt nước mắt, xì mũi ướt nhẹp tay áo và ngực áo. Nhưng chúng đã bị đời sống dán vào những vỏ bọc lạnh. Một cái Dream khoảng mười bảy triệu.
Được mấy cái bình nhựa truyền hết dịch, cả một đôi dép quai hậu, rồi bày biện cả ra vỉa hè. Giá mà em đến, dịu dàng bắt tôi bỏ bút. Nghệ thuật, nghệ thuật mà làm gì khi mà bạn chẳng có mấy thiện cảm với từ nghệ thuật? Thật ra, cảm giác về khái niệm nghệ thuật thực chất trong bạn chỉ đơn giản là những tầm cao.
Bạn thử phân tích kỹ hơn sự lạc lõng của mình trong thế giới này. Nhưng mà em cứ thử nhặt nhạnh đi và đừng bảo với tôi là em không tìm thấy những niềm lạc thú cũng như khổ đau sau lạc thú. Tại sao tôi cứ phải cố đấm ăn xôi ra rả về cái thiện như vậy nhỉ? Tôi có chứa nó ăm ắp trong lòng đâu.