Sinatra kể rằng hôm nọ đang ăn tối ở nhà hàng Chasens (ở Hollywood) thì thấy Don Rickles. Ông ta mời tôi nói trong buổi họp mặt hàng năm của câu lạc bộ vào tháng sáu. Trái lại, một chủ tọa mà nói dông dài, hoặc để cho ai đó nói dông dài thì sẽ thất bại ngay.
Còn bây giờ thì: Đừng ngủ gục! Đừng ngủ gục! Tôi cứ gật gù ngó đi ngó lại cái đồng hồ xem đã tới 9 giờ 30 chưa. Giá mà còn tờ sơ đồ trận bóng, ít ra chúng tôi có thể biết vị trí của cầu thủ hai đội trên sân. Một con người nghiêm túc chưa từng say rượu trong suốt 25 năm qua.
- Nhưng đây là câu lạc bộ Rotary. Nếu ngay từ ban đầu tôi hỏi Joe có yêu cha không, thì rất có thể tôi sẽ nhận được một câu trả lời chuẩn mực: Dĩ nhiên. Hãy điểm lại mà xem, những người mà chúng ta thích trò chuyện nhất thường là những người cảm thông với chúng ta nhiều nhất.
Nixon còn có một tính cách thứ năm mà tôi chưa đề cập. Tôi luôn muốn chương trình trò chuyện mỗi tối trên đài CNN của tôi phải là những cuộc trò chuyện tự nhiên và thoải mái nhất. Năm kế nữa cũng không nốt… Rõ chưa? Các cậu đã làm một chuyện tồi tệ nhất mà tôi từng thấy ở cái trường này.
Stevenson có một giọng nói nghe cứng cỏi và một đôi mắt linh lợi. Nhưng sao dạo này họ chơi tệ thế không biết! Thậm chí còn thua nhóm Cowboys non choẹt nữa là! Theo cậu thì năm nay Redskins có thay đổi gì không? Chả lẽ lại thất bại nữa à? Ngày trước nói dân phương Đông da vàng, ngày nay phải là người châu Á (Asian).
Tôi nghĩ một trong những lý do giúp tôi thành công khi nói chuyện trên sóng phát thanh, hay qua màn ảnh truyền hình là việc khán thính giả cảm nhận được nỗi say mê nghề nghiệp của tôi. Tôi luôn thích mời ông trở lại chương trình của tôi. Thẳng thắn và cởi mở.
Nhưng biết đâu như thế lại tốt hơn… Và hãy nhớ rằng trước khi muốn là một người nói giỏi thì phải là một người nghe giỏi. Mỗi khi Williams có mặt là phòng xử án sôi động và nóng hẳn lên.
Không khéo thì dễ bị nổi tiếng là người ngồi lê đôi mách. Chúng tôi trò chuyện rất thân mật và vui vẻ về cuộc sống. Sau cùng tôi hỏi Mitchum về Robert De Niro, một trong những nam diễn viên nổi tiếng lúc bấy giờ.
Harrison đã nói hơn một tiếng đồng hồ trong một tiết trời giá lạnh ngày 4/3/1841. Chúng tôi đang ở xưởng in để in thiệp mời cho buổi họp mặt. Chúng tôi đang ở xưởng in để in thiệp mời cho buổi họp mặt.
Trong một chương trình truyền hình ở Florida, tôi đã trò chuyện với một vị khách mời đặc biệt. Anh ấy nói năng không chút tự nhiên. Anh được đề nghị hát một trong những ca khúc cổ điển của Irving Berlin, bản Remember?.