Và bạn lại mặc cảm về sự vô dụng và vô cảm của mình, và lảng tránh. Đấu tranh cũng là hiện sinh, tớ thích thế. Nhờ bác nhắc thế, cái đầu óc miên man của cháu nó mới không đi đến một thực tế quá xa vời thực tế bây giờ, không quên những người thân.
Một ngày thả ra nắng mặt trời. Ốm ra đấy mà làm gì. Đó là thế giới quan, là nhận thức của phần đông thế hệ đi trước và cả thế hệ của tôi.
Bà chị bảo em cứ cầm, mọi người đều nhận lương rồi, coi như để khuyến khích. Ai có lương tâm và danh dự của người nấy. Bác nói chuyện với cháu.
có vu khống, luận tội, bào chữa, kết án, kháng án, tống giam, xử lại… Không ngủ cũng phải nằm. Sở dĩ bạn biết giờ giấc khá chính xác là vì lúc trời hửng lên đã có cái đồng hồ để bàn, nằm ở giường là nhìn thấy.
Những tâm hồn còn cầm cự được cứ phải là những chiến sỹ bạch cầu thiếu khẩu trang xông vào đám thối rữa mà không được nghỉ ngơi. Mai là giỗ mẹ chồng phải mua con gà. Tôi từ giã mái trường cấp III.
Không quản lí chặt, nó dễ bị dụ dỗ làm bậy lắm. Và anh nhận ra em chẳng bao giờ chơi ác được. Mà là thứ quan hệ cộng sinh theo kiểu lợi dụng nhau.
Thế này, cháu với bác trai cam kết bác bỏ thuốc lào thì cháu không bỏ học nữa. Không muốn xé mà cũng không định làm kỷ niệm. Hãy coi đó là một vụ tự sát và ông được lên thiên đàng.
Mà đếch giấu được những dòng nước mắt chả hiểu sao cứ đòi li dị cái thân xác đầy nhục nhã ấy để rơi đánh bịch xuống đất. Càng kéo nó càng lùi lại. Cũng như tự tìm thấy động lực trong lúc động lực chưa tìm đến với mình.
Tôi nép sát vào vỉa hè và chẳng làm cản trở, vướng víu ai. Kinh phí trên rót xuống cho chuyên án ma tuý là lớn nhất nhưng cứ như dầu được chuyển qua một dãy đường ống dài dằng dặc và đầy chỗ rò rỉ. Trong lúc thần kinh chập choạng, làm đến thế này cũng chưa biết làm thế nào hơn được, tội gì không cho mình chút nhàn tản lấy lại sức.
Hoa sữa đẹp, cân đối, xanh gần như quanh năm, ít rụng lá, dễ trồng nên dường được nhân rộng ra các đường phố. Xé chừng chục trang thì bác tôi lên. Ở đây, họ tự do trông xuống, thích ngó ai thì ngó.