Song thân tôi làm việc như mọi: 16 giờ một ngày. Đây là một vài phương pháp thực hành có thể áp dụng ở nhà. Đời tôi có mục đích, có định hướng cũng nhờ nó, mà hạnh phúc của tôi tăng lên được nhiều, sức khoẻ dồi dào cũng nhờ nó nữa.
Con nít không có trách nhiệm. Đêm ấy tôi đi trên đường ở Miami tới một nhà thờ đương làm lễ. Tôi thường khen cô hán hàng có cặp mắt hoặc mớ tóc đẹp.
Sau lúc từ biệt, tôi ngó lại thì thấy con chó đứng thẳng, hai chân trước vịn lên vai chỉ, để chủ vuốt ve. Những người đó trong tuổi thơ đã được thở một không khí ấm áp và chói lọi tình âu yếm, nên bây giờ đáp lại lòng thương ấy. Nếu có một chiếc nổ cách chiếc tiềm thuỷ đĩnh năm sáu thước thôi, cũng đủ làm thủng một lỗ vỏ tàu và có cả chục chiếc thuỷ lôi đã nổ cách chúng tôi 16 thước.
Bởi vậy số vốn ngày càng hụt dần và tôi đã nợ nhiều. Anh và các bạn chen chúc nhau trên một chiếc bè cao su, lênh đênh trên mặt nước bao la của Thái Bình Dương, không nước uống cũng không lương thực, dưới ánh mặt trời nóng như thiêu đốt, không hy vọng sẽ được cứu vớt. Hồi đó tôi sống một thời kỳ khó khăn.
Lập ngân sách không phải là hy sinh bỏ hết nỗi vui trong đời mà là để cho ta thấy yên ổn trong lòng về vấn đề tài chánh. Lại như chuyện ông S. Nhưng cái mặt của chị thực là một tai nạn cho người vác nó.
Trong khi nguy hiểm, tôi lại thấy phấn khởi và cảm hứng bội phần. Burton! Anh đã biết bí quyết đắc nhân tâm và diệt lo, để vui sống. Tôi hứa với Ngài không bao giờ còn vong ân Ngài nữa.
Ba phút sau, sáu thuỷ lôi nổ chúng quanh chúng tôi như trời long đất lở và đưa chúng tôi xuống đáy biển, sâu trên 90 thước. Ta biết rõ ta hiện đứng đâu. Thế là tôi nhảy phắt dậy, khóa vòi hơi và mở cửa.
"Tỉnh dậy, tôi không còn nhớ tôi đang ở đâu nữa. Đã bắt buộc phải làm công việc buồn tẻ này, nên anh quyết làm cho nó hoá vui. Bệnh tôi nặng đến nỗi không dám nói thiệt với người thân trong nhà.
Nhưng các huấn luyện viên gìa gấp hai, bà tuổi họ lại không mệt chút nào. Bệnh ấy do nghi ngờ, do dự, sợ sệt quá mà sinh ra. Ông chép những chuyện đó vào nhật ký để trút cả lỗi lên đầu bà! Đó "cái còi" của ông đó! Ông nhất định kiếm cách tỏ cho hậu thế biết rằng không phải ông mà là do bà có lỗi.
Bốn năm sau mở một tiệm thứ nhất ở Chicago, chiều ngang có hai thước rưỡi. Nhưng rồi chị xem, cũng chẳng ghê gớm như chị tưởng đâu. Ông Larwrence Jones tiếp tục nói, với giọng thành thật và cảm động, ông nói để biện hộ không phải cho thân ông, mà cho chính nghĩa đang theo đuổi.