Tôi sẽ nói tôi là một nhà thơ lớn và hiền lành. Lần sau không thế nữa nhé. Bạn vẫn nhớ khung cảnh đó.
Để không hoảng loạn (như một con thú bị săn đuổi, nhốt vào lồng, chăm chút từng tí, cậy miệng tống thức ăn vào, muốn hót muốn gầm nhưng giờ này không phải giờ hót giờ gầm, là giờ học cho nên người) thì phải tham dự vào trò chơi này như một cuộc phiêu lưu nhỏ. Bác gái nghe thấy bảo: Ấy. Yêu say đắm là chơi.
Còn tôi không phải viết những điều tôi không thích. Chẳng hạn bạn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cầm tay một cô gái. Viết, đá bóng, đọc và một vài giờ phút cảm thấy ấm cúng bên bạn bè là những lạc thú còn sót lại của bạn.
Đầu và da mặt bạn mát lạnh. Nhưng bạn cũng tìm cách tiêu xài cho bằng hết. Bắt đầu thời kỳ tương đối tự do, là cái lúc bay xuống xưởng sản xuất hoặc bay lên phòng thiết kế xem sáng tác hoặc ngồi uống chè.
Tôi cúi đầu, mở cuốn anbum trên bàn, lật đi lật lại. Khi đã bước vào nền thể thao chuyên nghiệp của nước nhà hay bất cứ đâu mà muốn khẳng định tài năng thì nó cũng phải cứng cáp và cạnh tranh gay gắt. Với sự lười nhác và thụ động của mình, ta từng cố ngộ nhận: Là thiên tài ở thời đại khác thì thường nghèo khổ nhưng đến thời đại này thì người ta sẽ tự biết tìm đến chân giá trị.
Khóc không phải chỉ vì giận dữ mà còn vì mình hèn. Mẹ bảo: Chả khiêm tốn tí nào. Và có cái bon chen được nhìn thấy và không được nhìn thấy.
Và sẽ không ngừng bị đào thải nữa. Nhưng tôi không thấy hơi ấm trong trái tim các chú. Bác bắt đầu lấy thức ăn ra cho.
Cạch! Rất thích cái cảm giác đi một quãng dài rồi dừng xe lại, gạt chân chống, tắt chìa khóa điện. Kiểu chơi chữ này vớ vẩn thôi. Tôi ngã vào vũng nước ướt hết quần.
Và những cái xác cháy khét lẹt. Còn sót lại những tôi tiếp tục này. Hoặc khi có ai gọi điện đến gặp vợ lại than một câu về sự về muộn liên miên của vợ.
Và cố sống tốt đến chừng nào còn có thể. Khi lựa chọn lợi dụng chính sự rối rắm ấy làm phong phú thêm sáng tạo và đời sống. Luyện trí nhớ là như vầy: Nhìn một lượt cái bàn.